Bàn đọc sách ở trong phòng bệnh đã bị dời đi, bây giờ đang nằm ở nơi đối diện với giường bệnh của Chung Quan Bạch. Lục Tảo Thu ngồi ở bàn sách đó viết bảng tổng phổ, viết đến tận đêm khuya, tới khi mệt rồi thì ngẩng đầu nhìn Chung Quan Bạch một lát.
Anh như đang thử nghiệm xem lúc trước các nhà soạn nhạc nổi tiếng kia viết như thế nào, phải nghiên cứu bản thảo diễn tấu của Chung Quan Bạch như thế nào, nghe một vài bản thu âm của các bản hòa tấu, nghe đi nghe lại những tác phẩm lúc trước của Chung Quan Bạch, nhớ lại thói quen và sở thích sáng tác của Chung Quan Bạch. Cho dù rất nhiều thứ Lục Tảo Thu đã hiểu rõ trong lòng từ lâu, nhưng anh vẫn lướt qua tất cả một lần nữa, vì sợ có sơ sót gì.
Dù hao phí tinh thần nhưng chính bản thân anh cũng không hề hay biết, cả cơ thể và thể xác đều đặt vào trong đó cho nên anh không hề cảm thấy mệt mỏi.
Thân hình Lục Tảo Thu vốn dĩ đã gầy gò rồi, cho nên hiện giờ không thể che giấu được sự suy kiệt về thể chất, lúc mà chính anh còn chưa kịp để ý tới thì các sinh viên của anh đã lên tiếng đau lòng trước rồi, sau đó lại bị các giáo sư khác trong trường mà dẫn đầu là viện trưởng Lý Văn Đài trách móc vì anh không biết quý trọng thân thể. Lý Văn Đài gọi anh vào văn phòng, khiển trách: “Cậu như vậy là có ý gì đây? Muốn nằm cùng một chỗ với Chung Quan Bạch luôn có phải không?” Sau khi viện trưởng Lý nói xong mới phát hiện ra trong câu nói đó còn mang hàm nghĩa khác, hai người này hình như là đã sớm nằm chung với nhau rồi mà? Lý Văn Đài tự nhận một lão già như mình không thể nghĩ sâu hơn được, vậy là nhanh chóng nói bổ sung: “Nếu như cậu ấy còn chưa kịp tỉnh lại mà cậu đã ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT