Lục Tảo Thu lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra.
“Chương trình “Trò chuyện cùng sao” tập này đáng xem đây…”
“Nhà soạn nhạc kiêm nghệ sĩ piano Chung Quan Bạch đã đánh giá buổi biểu diễn đầu tay của thiên tài piano trẻ tuổi Hạ m Từ như sau: Giống như một trò cười, tựa như đang đứng ở hiện trường thảm hoạ vậy.”
Lục Tảo Thu nghe thấy giọng nói của người dẫn chương trình trong TV, bàn tay đang mở cửa tủ lạnh hơi khựng lại. Rõ ràng là giật tít gây sốc thu hút sự chú ý của khán giả như thường lệ, vừa thổi phồng vừa ngu xuẩn.
Sau khi anh đóng cửa tủ lạnh xong liền bước ra khỏi nhà bếp, ngồi trên ghế sô pha, nhìn Chung Quan Bạch xuất hiện trên TV.
Mái tóc Chung Quan Bạch dài ngang vai xoăn nhẹ, cột gọn tóc mái ra phía sau. Cậu trang điểm vào khiến khuôn mặt trở nên trưởng thành hơn lúc bình thường không trang điểm, làn da trắng hơi tái, hai má hơi hóp cùng đôi môi được cố ý trang điểm để lộ vẻ nhợt nhạt, toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên vẻ người lạ chớ lại gần, thậm chí còn khiến người ta hơi sợ hãi, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức mở miệng trào phúng người nào đó.
Đây là một chương trình truyền hình talk show chiếu lúc 10 giờ tối, ở thời đại mà thức đến mười hai giờ cũng không thể gọi là thức khuya được như bây giờ, thì cũng có thể xem là được chiếu trong khung giờ vàng.
Lục Tảo Thu nhìn màn hình, cảm thấy hình như hơi quen quen, tháng trước đúng là Chung Quan Bạch có đi quay chương trình này.
Nữ MC nói: “Anh Chung, chúng ta đã thảo luận về phần soạn nhạc và hoà âm rồi, bây giờ chúng ta cùng nói đến phong cách biểu diễn đi. Nghe nói anh đã gần hai năm không tổ chức buổi biểu diễn độc tấu nào, cũng không hợp tác biểu diễn cùng bất kỳ ban nhạc nào khác, đối với buổi biểu diễn độc tấu vào tháng sau có cảm thấy căng thẳng chút nào không?”
Chung Quan Bạch mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
“Có người nói, những năm gần đây anh chỉ chú tâm soạn nhạc và phối nhạc cho các tác phẩm điện ảnh, cũng có người nói, anh tham gia quá nhiều gameshow, không chuyên tâm làm âm nhạc, trình độ diễn tấu đã có phần giảm sút…” Nữ MC che miệng cười, tươi cười tự nhiên như đang nói chuyện phiếm mà thôi, còn trong lòng nghĩ thế nào thì không thể biết được: “Tất nhiên là tôi không tin những lời thất thiệt đó rồi. Vậy anh có cảm nghĩ gì về những lời nhận xét này?”
Chung Quan Bạch mỉm cười nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: “Đợi đến khi buổi biểu diễn độc tấu tháng sau kết thúc xong, chúng ta hẵng quay lại thảo luận vấn đề này sau.”
Nữ MC hỏi: “Nói đến buổi biểu diễn độc tấu, tháng trước cũng có một vị nghệ sĩ piano tổ chức một buổi độc tấu piano cực kỳ thành công. Anh Chung, với tư cách là một nghệ sĩ piano anh có nhận xét gì về đàn em Hạ m Từ của mình hay không?”
Chung Quan Bạch vẻ mặt lạnh nhạt: “Ai?”
Nữ MC nói: “Hạ m Từ.”
Chung Quan Bạch dùng giọng điệu đều đều, trong giọng nói không có chút nghi vấn nào hỏi: “Đó là ai vậy.”
Nữ MC nói: “Chính là thiên tài piano trẻ tuổi đang rất nổi gần đây Hạ m Từ, anh chưa từng nghe qua cái tên này sao?”
Chung Quan Bạch nói: “Không hề.”
Nữ MC cười nói: “Vậy thì chúng ta xem một đoạn phim ngắn trước đã vậy, tháng trước Hạ m Từ tổ chức một buổi độc tấu piano đầu tay của mình, lúc ấy có thể nói là dù có tiền cũng khó mua được một tấm vé vào cửa, rất nhiều người đều đổ xô ra đường, những gì cậu ấy thể hiện trong buổi diễn cũng đã được rất nhiều người trong nghề khen ngợi.”
Trên màn hình lớn của hiện trường buổi phỏng vấn lập tức phát sóng những hình ảnh ở buổi biểu diễn của Hạ m Từ, Chung Quan Bạch hờ hững nhìn những hình ảnh được chiếu trên màn hình.
Đây là một đoạn cut nên thời lượng đoạn phim chỉ kéo dài có một phút, đoạn được chọn để chiếu lên màn hình chính là một đoạn ngắn trong chương thứ ba của bản Beethoven: Piano Sonata No.14, Op.27 No.2, đã được cải biên trước khi biểu diễn rồi.
Chàng trai trẻ mặc một chiếc áo bành tô ngồi sau một cây grand piano màu đen, mái tóc đen dài óng mượt được buộc lại, ánh đèn trắng từ trần sân khấu chiếu bóng dáng cậu ta sáng lên giữa sân khấu tối đen.
Ngón tay của chàng trai trẻ thon dài nhưng ấn phím đàn vô cùng dứt khoát, dường như muốn mang tất cả những người đang ngồi trong thính phòng này cùng chìm vào một thế giới riêng cùng cậu ta.
Màn hình TV ở nhà Lục Tảo Thu cực kỳ lớn, lớn gần bằng nửa bức tường, âm thanh từ loa TV phát ra vang vọng khắp căn phòng, phóng đại tất cả những những âm thanh phát ra từ mỗi nốt nhạc mà chàng trai đàn lên, dường như không thể tìm ra chút sai sót nào.
Chàng trai trẻ này làm anh nhớ tới Chung Quan Bạch lúc còn ở học ở Học viện m nhạc.
Cũng có phong thái hơn người như vậy, cũng si mê âm nhạc như vậy.
Chung Quan Bạch không nổi tiếng sớm bằng chàng trai trẻ này, ở thời của Chung Quan Bạch, có được danh tiếng như ngày hôm nay chính là dựa vào việc cậu tham gia hết cuộc thi âm nhạc này đến cuộc thi âm nhạc khác, đối với âm nhạc cổ điển mà nói, không có chuyện chỉ dựa vào một đoạn phim nổi lên trên mạng mà có thể thành danh được.
Chàng trai trẻ này còn chưa thể so với Chung Quan Bạch đang ở trong thời kỳ đỉnh cao như bây giờ, nhưng cậu ta chỉ có mười sáu tuổi.
Mà năm nay, Chung Quan Bạch đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Vào giây cuối cùng của đoạn phim, thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính máy quay, ánh mắt sắc bén như dao.
Sau khi đoạn phim ngắn này phát xong, nữ MC nói: “Đây là đoạn phim diễn tấu piano nổi nhất trên mạng trong thời gian gần đây, sau khi xem xong tôi cũng đã mê mẩn Hạ m Từ luôn rồi.”
Chung Quan Bạch trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cô đang nói đùa đấy à?”
Nữ MC lộ ra vẻ hơi xấu hổ: “Tại sao anh lại nói tôi đang đùa?”
Chung Quan Bạch: “Giống hệt như đang ở hiện trường tai nạn giao thông.”
MC nữ: “… Hả, tôi cũng không am hiểu cho lắm, nhưng tôi cảm thấy giai điệu rất êm tai, hơn nữa còn có rất nhiều người trong nghề đều đánh giá rất cao mà.”
Chung Quan Bạch: “Ha ha.”
Nữ MC nhìn sắc mặt của Chung Quan Bạch lập tức hoà giải nói: “Tất nhiên là nếu người đi trước như anh Chung đã nói vậy thì hẳn là có thể đưa ra một vài góp ý…”
Lục Tảo Thu cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV.
Sắp đến 11 giờ rồi.
Anh cầm lấy di động, màn hình khoá là hình Chung Quan Bạch ngồi trước một cây đàn grand piano, vừa đánh đàn vừa mỉm cười nhìn về phía ống kính.
Lục Tảo Thu nhìn nụ cười đó, trên mặt cũng dần lộ ra nụ cười nhẹ.
Anh gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia rất lâu mới có người nhấc máy, không khí phía đầu dây bên kia rất ồn: “Thủ… Thủ tịch Lục?”
(*: Vị trí này có tên tiếng Anh là Concert master.
Trong một dàn nhạc giao hưởng, đàn dây chiếm phần lớn dàn nhạc và được xếp ngay trước nhạc trưởng, chúng cũng chơi phần lớn giai điệu chính của tác phẩm. Đàn dây phần thành từng bè Violin I, Violin II, Viola, Cello,…
Trong phần bè Violin I gồm các violin chơi bè cao hơn trong tác phẩm, cũng vì thế chúng cũng là bè của dàn dây chơi giai điệu chính. Đây là một trong những bè quan trọng nhất của dàn nhạc. Người ngồi hàng đầu và gần khán giả nhất của bè này được gọi là Concert master (hoặc Leader) đóng vai trò giống người lớp trưởng. Concert master sẽ làm nhiệm vụ chỉ đạo các nhạc cụ so dây cho đúng ở đầu mỗi buổi hòa nhạc (Concert). Trong các tác phẩm, có những đoạn có violin độc tấu thì Concert master sẽ đảm nhiệm.
Hiện giờ chưa có tên tiếng Việt chính xác dành cho vị trí này nên nhóm sẽ giữ nguyên tên Hán Việt là “Thủ tịch Lục”)
Lục Tảo Thu nói: “Em đang ở đâu?”
Chung Quan Bạch dường như đã uống rất nhiều rượu, cậu ấp úng nói: “Lục, Lục Tảo Thu, ừm, anh cứ ngủ trước đi, lát nữa em sẽ bảo Tiểu Dụ đưa em về, không chừng phải đến khoảng một hai giờ đêm mới về.”
Lục Tảo Thu lặp lại: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Thủ tịch Lục, anh cứ ngủ trước đi.” Chung Quan Bạch không biết đang nói với ai bên cạnh: “Mẹ kiếp, tôi không thích thứ đó đâu, biến biến biến.” Nói xong cậu lại đổi giọng nhẹ nhàng nói với anh: “Thủ tịch Lục, anh cứ ngủ trước đi, ngày mai lúc anh tỉnh lại em bảo đảm em đã nằm bên cạnh anh rồi…”
Lục Tảo Thu trầm giọng: “Chung Quan Bạch, anh hỏi một lần cuối cùng, em đang ở đâu?”
Chung Quan Bạch giật mình hoảng hốt, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa: “… Lệ Kim Cung. Thủ tịch Lục, anh đừng tới đây, em lập tức quay về, Tiểu Dụ, Tiểu Dụ...”
Lục Tảo Thu nói: “Đứng ở cửa chờ anh.”
Đợi đến lúc Lục Tảo Thu lái xe đến cửa Lệ Kim Cung, Chung Quan Bạch đang ở ngay cửa chính ói ra liên tục, nhưng không ai dám cản cậu, đành để cậu ói đầy tấm thảm tối màu đón khách ngay trước cửa khách sạn đến nỗi không còn chỗ nào sạch sẽ.
Cũng may là khách sạn ở vùng ngoại ô, chỉ tiếp đón những khách hàng quen thuộc, đi từ bãi đỗ xe đến sảnh khách sạn cũng chỉ mất có vài phút, paparazzi muốn chụp được cảnh nghệ sĩ piano Chung Quan Bạch say rượu lúc nửa đêm cũng có chút khó khăn.
Trợ lý Dụ Bách một tay đỡ Chung Quan Bạch, một tay cầm di động không biết là đang gọi cho ai: “Thật ngại quá, anh Bạch thật sự không thể uống được nữa… Vâng, ngài nói rất đúng…”
Dụ Bách đang nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy trọng lượng trên tay nhẹ đi rất nhiều, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Chung Quan Bạch nằm trong lòng Lục Tảo Thu rồi.
“Thủ tịch Lục.” Dụ Bách vội vàng chào hỏi.
Lục Tảo Thu cúi đầu nhìn Chung Quan Bạch, gần đây cậu gầy đi rất nhiều, sau khi tham gia chương trình đó xong thì mái tóc cũng xoã ra dán vào hai bên má, có vẻ hơi chật vật, không có lớp trang điểm che lấp, khuôn mặt càng lộ ra vẻ gầy gò lại còn hơi ửng hồng bất thường, đôi mắt thì lộ ra vẻ hơi mờ mịt.
Dụ Bách nói: “Hôm nay thật sự là bất đắc dĩ, anh Bạch uống rượu cùng mấy nhà làm phim điện ảnh, một đạo diễn có tiếng cùng mấy diễn viên, cùng nhau bàn về phim điện ảnh. Haiz, vài người trong nghề cũng đều ở đây.” Cậu ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Lục Tảo Thu: “Thật ra anh Bạch cũng rất muốn về nhà sớm một chút.”
“Cậu vất vả rồi.” Lục Tảo Thu khẽ gật đầu với Dụ Bách.
Anh xoay người ôm Chung Quan Bạch đặt trên ghế phụ, Dụ Bách đứng phía sau vẫn không yên tâm mà nói: “Thủ tịch Lục, anh đừng trách anh Bạch, gần đây áp lực của anh ấy lớn lắm.”
Lục Tảo Thu sờ thử trán của Chung Quan Bạch thì thấy hơi nóng, cũng không biết là bởi vì uống nhiều quá hay là phát sốt rồi.
“Anh đừng nhìn anh Bạch cả ngày ở trên TV đều độc miệng như vậy, anh ấy vô cùng sợ anh, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn như thế…” Dụ Bách vẻ mặt lo lắng.
Lục Tảo Thu hơi gật đầu: “Cảm ơn, tôi dẫn em ấy trở về trước.”
Lục Tảo Thu mới vừa nhấn ga, Chung Quan Bạch liền chịu không nổi mà muốn tiếp tục ói nữa, nhưng cậu trong lúc mơ mơ màng màng vẫn biết bản thân đang ở trên xe của Lục Tảo Thu, cậu dám ói ra đầy tấm thảm ở Lệ Kim Cung chứ xe của Lục Tảo Thu thì cậu cũng không dám ói bừa chút nào, vậy là cố chịu đựng cởi áo khoác của mình ra, ói ra toàn bộ trong áo khoác.
Sau khi ói ra xong thì cậu cũng tỉnh rượu không ít, Chung Quan Bạch ôm áo khoác, quay đầu nhìn sắc mặt của Lục Tảo Thu.
Lục Tảo Thu nhìn phía trước, giảm chậm tốc độ xe, vươn một bàn tay sờ sờ trán của Chung Quan Bạch: “Không phát sốt. Trên xe có nước ấm đấy.”
Chung Quan Bạch tìm thấy một bình nước, mở ra uống một ngụm, dạ dày ngay lập tức thoải mái không ít: “Thủ tịch Lục…”
Lục Tảo Thu cũng không quay đầu, lên tiếng: “Ừ.”
Chung Quan Bạch sờ lên mu bàn tay mà thủ tịch Lục đang đặt trên tay lái, vuốt ve những khe hở giữa các ngón tay của anh. Nhiều năm trước giải phẫu chỉ để lại một vết sẹo rất nhạt, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy.
“Thủ tịch Lục.” Chung Quan Bạch bỗng nhiên gọi tên anh.
“Ừ.” Lục Tảo Thu nhìn phía trước, tiếp tục lái xe.
“Thủ tịch Lục, anh đừng nóng giận mà, em sợ sắp chết rồi đây này, đêm nay em ngủ sô pha được chưa, chỉ cần anh không tức giận thôi.” Chung Quan Bạch mặt dày mày dạn sờ sờ ngón tay của Lục Tảo Thu, còn dùng ngón trỏ chọc chọc vào khe hở giữa hai ngón tay anh.
Lục Tảo Thu lật tay lại, bắt lấy bàn tay của Chung Quan Bạch, than nhẹ một tiếng.
Lục Tảo Thu không giữ khách qua đêm nên trong nhà không có phòng cho khách, Chung Quan Bạch lại thường xuyên về trễ, sợ quấy rầy Lục Tảo Thu nên thường xuyên ngủ ở sô pha. Chung Quan Bạch biết quan hệ giữa bọn họ xảy ra vấn đề, hoặc là nói, chính cậu xảy ra vấn đề. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn luôn cố gắng từng bước lựa chọn, chọn sai thì tiếp tục chọn lại, nhưng sau vô số lần lựa chọn như thế, kết quả tựa như một bộ quần áo đã sớm hoà vào máu thịt, muốn cởi ra đổi một bộ mới thì cũng phải lóc cả thịt lột cả da ra theo.
Có đôi khi người ta không xé bộ quần áo xấu xí kia xuống, không phải vì sợ đau mà nghĩ đến sau khi xé xuống rồi, thì lấy gì để mặc đây.
Người ta có thể không bận tâm đẹp xấu, nhưng ít nhất cũng không thể trần trụi được.
Sau khi về đến nhà, Chung Quan Bạch chủ động chui vào phòng tắm cách phòng khách gần nhất, cậu đứng sau cánh cửa nói: “Thủ tịch Lục, anh cứ ngủ trước đi, em tắm rửa xong sẽ đến phòng ngủ tìm anh, nếu không thì em ngủ sô pha cũng được.”
Lục Tảo Thu đứng ở cửa phòng tắm, nhìn bóng dáng mờ ảo của Chung Quan Bạch, thấy không yên tâm mà đẩy cửa đi vào, quả nhiên Chung Quan Bạch đã cởi sạch cả người, nhìn vào gương, vừa bày ra vẻ mặt như thâm cừu đại hận vừa cố lấy kính sát tròng ra, cậu uống rất nhiều, cho dù đã tỉnh rượu rồi đi nữa thì tay vẫn còn run rẩy, đứng cả buổi mà vẫn không lấy ra được.
Lục Tảo Thu nói: “Để anh.”
Chung Quan Bạch xoay người, hơi ngẩng đầu lên đối mặt với Lục Tảo Thu.
Lục Tảo Thu rửa tay bằng thuốc sát trùng qua một lần, một bàn tay nâng khuôn mặt của Chung Quan Bạch lên, một bàn tay gỡ xuống hai mảnh kính sát tròng.
Chung Quan Bạch bản chất là một kẻ lưu manh, lưu manh hơn hai mươi năm trời, bản tính khó thay đổi. Đã rất lâu rồi bọn họ không làm, Chung Quan Bạch nắm lấy bàn tay đang đặt lên mặt cậu của Lục Tảo Thu, ngậm vào trong miệng.
Lục Tảo Thu rút ngón tay ra, nói: “Em tắm rửa trước đi, tắm xong thì chúng ta nói tiếp…” Anh nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Chung Quan Bạch, sửa miệng nói: “Tắm xong nhanh rồi đi ngủ sớm một chút.”
“Thủ tịch Lục.” Chung Quan Bạch cùng đi ra ngoài, lộ ra vẻ cẩn thận nhìn anh, cũng giống hệt như nhiều năm về trước: “Tảo Thu, anh muốn nói gì? Anh nói đi, em chờ không nổi nữa rồi.”
Lục Tảo Thu đưa một cái khăn tắm cho Chung Quan Bạch, lại đi rót thêm một ly nước ấm.
“Hôm nay muộn quá rồi.” Lục Tảo Thu hơi đau lòng.
Chung Quan Bạch lắc đầu: “Thủ tịch Lục, anh nói đi. Ngày mai anh lại phải đi biểu diễn ở Berlin một tuần, có thể sẽ không kịp nói nữa. Hôm nay anh không nói thì em khẳng định ngủ không được đâu.”
Lục Tảo Thu: “Anh đã xem tiết mục em quay tháng trước.”
Chung Quan Bạch: “Trò chuyện cùng sao?”
Lục Tảo Thu: “Ừ.”
Chung Quan Bạch: “Đó đều là nói theo kịch bản đã có sẵn thôi. Chàng trai trẻ đó đàn vẫn còn vài lỗi, cho dù là so với em của năm đó cũng không bằng được.”
Lục Tảo Thu: “Đã bao lâu em không luyện đàn rồi?”
Chung Quan Bạch: “Thủ tịch Lục, anh lo lắng buổi biểu diễn độc tấu của em vào tháng sau đúng không, chắc chắn không thành vấn đề đâu, em nói cho anh nghe…”
Lục Tảo Thu: “Anh thấy em đã đổi bản nhạc rồi, đổi thành một đoạn trong chương thứ ba của bản Sonata, em bố trí như vậy không thích hợp. Tay của em sẽ rất mệt, người nghe cũng sẽ mệt tai. Những bản sau đó cũng yêu cầu quá nhiều kỹ thuật, không cần thiết phải làm đến mức đó.”
Chung Quan Bạch: “Thủ tịch Lục, anh còn sợ em đàn không nổi sao, cậu trai trẻ đó còn có thể đàn được, chẳng lẽ em lại đàn không được?”
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch: “Em không cần như vậy.” Một lát sau, anh nhẹ giọng nói: “ m nhạc không phải như thế.”
Chung Quan Bạch hoảng hốt, lập tức nắm lấy tay của Lục Tảo Thu: “Thủ tịch Lục, anh thất vọng với em rồi có phải không?”
“Không phải.” Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch nắm chặt ngón tay của Lục Tảo Thu: “Tảo Thu?”
Lục Tảo Thu đứng lên, muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn biến thành một câu: “Sáng mai anh bay sớm, em nhớ tự chăm sóc bản thân đấy.”
Chung Quan Bạch thoáng buông lỏng tay, Lục Tảo Thu xoay người đi phòng ngủ.
From TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT