Dù Lục Tảo Thu nói muốn dẫn Chung Quan Bạch rời đi nhưng cũng không thể thật sự mai danh ẩn tích vào trong núi được, một thủ tịch như anh, còn đảm nhận chức phó giáo sư ở Học viện m nhạc, nhiều nhất cũng chỉ xin nghỉ được một tháng là cùng.
Viện trưởng ở đầu dây bên kia mắng anh từ đầu đến chân một lượt, từ việc đang là khách mời danh dự của chuyến lưu diễn đột nhiên xin nghỉ về nước chẳng có lý do gì, rồi lại nói đến chuyện lúc còn đang học tại Học viện thì xin nghỉ học một năm để làm phẫu thuật, lặp đi lặp lại mãi: “Lục Tảo Thu, Chung Quan Bạch đàn tốt thì cậu lại muốn chặt ngón tay của mình, đến lúc Chung Quan Bạch đàn kém thì cậu lại muốn đi du lịch, tìm đâu ra một người si tình như cậu chứ?”
Chung Quan Bạch đứng bên cạnh nghe được những lời này liền đứng ngồi không yên, Lục Tảo Thu dùng giọng điệu như đang tham gia cuộc họp của Học viện nói: “Cần lấy gia đình làm trọng.”
Viện trưởng Lý Văn Đài xuất thân từ hệ chỉ huy dàn nhạc, may mà Lục Tảo Thu không đứng trong văn phòng Viện trưởng, nếu không Lý Văn Đài có thể tức giận đến mức lấy gậy chỉ huy đánh anh một trận nên thân. Năm đó Lý Văn Đài đã nhắm trúng Lục Tảo Thu làm con rể của mình, dù nhìn thế nào cũng thấy vô cùng vừa lòng với anh, tư thái đoan chính nhã nhặn, nhưng rồi về sau lại phát hiện không thể trở thành con rể được, đành phải xem như con trai ruột, nên cũng không kiêng dè mà mắng anh.
Bố mắng con trai của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Lý Văn Đài nói: “Cậu bảo Chung Quan Bạch nghe điện thoại đi.”
Lục Tảo Thu nhìn thoáng qua Chung Quan Bạch đang ủ rũ ngồi bên cạnh, nói: “Thầy có chuyện gì thì cứ nói với em.”
Lý Văn Đài ở đầu dây bên kia mắng hai câu, Lục Tảo Thu ngồi im không phản bác lời nào, Chung Quan Bạch áy náy không chịu nổi nữa, ngồi cũng không yên nên chạy tới lấy chiếc điện thoại từ trong tay Lục Tảo Thu: “Thầy Lý.”
“A, không dám nhận không dám nhận.” Lý Văn Đài nói: “Tôi cũng không có dạy cậu.”
Chung Quan Bạch nói: “Thầy… Thầy cũng xem phát sóng trực tiếp sao?”
Lý Văn Đài vẫn luôn bất mãn với tính hướng không bình thường của đứa con trai Lục Tảo Thu này, năng lực và phẩm tính tốt như vậy nhưng vẫn phải kế nghiệp gia đình, chàng trai Chung Quan Bạch này chẳng đáng tôn trọng chút nào, càng lớn lên càng không giống học viên của Học viện m nhạc chính thống, càng về sau càng giống như học ở trường nghệ thuật hạng ba vớ vẩn nào đó vậy.
“Không biết.” Giọng Lý Văn Đài cực kỳ cường điệu, Chung Quan Bạch gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh Lý Văn Đài đang lắc đầu: “Lão Ôn thật là đáng thương mà, hai mươi năm mới nhận một học sinh, nếu xem được hẳn là phải nhảy dựng lên từ xe lăn luôn rồi.”
Giọng Chung Quan Bạch càng ngày càng nhỏ: “Lát nữa em sẽ gọi điện cho thầy ấy, nếu thầy ấy có thời gian rảnh thì sẽ đến nhà thăm thầy ấy ạ.”
Lý Văn Đài hừ một tiếng: “Gọi điện thoại làm gì, thầy của cậu thì có thể đi đâu được? Mau đến đó đi, nếu tôi là cậu thì nhất định sẽ cầm nhạc phổ quỳ trước cửa nhà ông ấy thỉnh tội suốt đêm.”
Chung Quan Bạch luôn miệng đồng ý: “Vâng ạ.” Lý Văn Đài mới tức giận cúp điện thoại.
Chung Quan Bạch nói với Lục Tảo Thu: “Đến thăm thầy ấy đi.”
Lục Tảo Thu trả lời: “Được.”
Nhà của Ôn Nguyệt An ở vùng ngoại ô Bắc Kinh.
Sợ bị truyền thông nhìn thấy, Chung Quan Bạch và Lục Tảo Thu tự lái xe đến đó.
Trong lúc đang lái xe đến vùng ngoại ô, Lục Tảo Thu nhận một cuộc điện thoại từ Dụ Bách. Mấy ngày nay, luật sư của Lục Tảo Thu đều cố thủ ở studio, toàn bộ studio đều không thể liên lạc được với Chung Quan Bạch, Dụ Bách bị ép đến sắp phát điên rồi bất đắc dĩ lắm mới gọi điện thoại cho Lục Tảo Thu.
“Thủ tịch Lục, phiền anh đưa điện thoại cho anh Bạch, em có chuyện cần nói với anh ấy.”
“Em ấy đang lái xe.” Lục Tảo Thu mở loa ngoài.
Chung Quan Bạch vừa lái xe vừa cố tỏ ra thoải mái nói: “Tiểu Dụ đấy à, điện thoại của anh bị thủ tịch Lục tịch thu mất rồi.”
Dụ Bách: “…” Cậu ta nghe giọng của Chung Quan Bạch cứ như mang theo một cảm giác kiêu ngạo của người đã kết hôn vậy, nghe thấy còn đáng ghét hơn cả giọng của mấy đôi đang yêu nhau. Cậu ta cảm thấy ông chủ hẳn là loại đàn ông thích bị vợ quản nghiêm rồi.
Dụ Bách: “Anh Bạch, lát nữa anh có thể gọi lại cho em được không?”
Lục Tảo Thu vẫn luôn rất phong độ, anh tắt chế độ loa ngoài, kề sát di động gần tai của Chung Quan Bạch.
Dụ Bách không biết Lục Tảo Thu không nghe được, trong lòng cậu ta thầm nghĩ, tình huống này cứ như Lục yêu hậu muốn khuynh đảo vương triều của Chung gia vậy, còn cậu ta chính là một lão thần liều chết can gián ngay trước mặt Lục yêu hậu. Nhưng cậu ta cũng không dám nói ra những lời như vậy, chỉ dám cẩn thận uyển chuyển nhắc nhở: “Anh Bạch, tuần sau có chương trình phải quay.”
Chung Quan Bạch: “Cứ làm theo lời của luật sư đi.”
Dụ Bách nghe vậy liền sốt sắng: “Chuyện này, anh Bạch, anh thật sự định rời đi sao?”
Chung Quan Bạch im lặng một lúc lâu.
Dụ Bách cắn răng hỏi lại một lần nữa: “Là, thật hay sao?” Cậu ta như đang cố bật ra từ “thật” bị mắc lại trong cổ họng đó, giống như đang chờ Chung Quan Bạch phản bác lại lời cậu ta, nói với cậu ta rằng tất cả đều là giả. Dù sao thì từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Dụ Bách chưa từng tin rằng Chung Quan Bạch sẽ thật sự rời đi.
Chung Quan Bạch hít sâu một hơi, thấy như có gì đó nghẹn lại trong ngực, không thể thở nổi.
Cậu đánh tay lái rồi đậu xe lại ven đường, sau đó nhận di động từ trên tay Lục Tảo Thu, siết chặt nó trong tay.
Sau một lúc lâu, khóe miệng cậu mấp máy, nói ra hai chữ.
“… Đúng vậy.”
Người ở đầu dây bên kia cũng lặng im một lúc, rất lâu sau đó Dụ Bách mới nói: “… Em đi xử lý đây.”
Cậu ta đã nói xong nhưng cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, vẫn nghe thấy tiếng hít thở từ đầu dây bên kia.
“Phòng tài chính chắc cần thêm thời gian để xử lý.” Dụ Bách gian nan nói, thật ra cậu ta đã nghe ra vẻ chần chừ trong giọng của Chung Quan Bạch rồi nên cố ý đợi một chút chần chừ đó như đang cố bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chung Quan Bạch không nói gì.
Dụ Bách đợi một lúc mà không chờ được câu trả lời, lại tiếp tục nói: “… Còn bên chị Trương, chị ấy vừa ly hôn tháng trước.”
Chị Trương là kế toán của studio, có khoảng thời gian luôn tới studio với khuôn mặt bị đánh bầm dập, Chung Quan Bạch biết cô ấy có một người chồng vũ phu lại mê cờ bạc, còn giúp cô ấy báo cảnh sát nữa, nhưng hiện tại nghe xong tin cô ấy ly hôn, Chung Quan Bạch lại không thốt lên nổi hai chữ “Chúc mừng”.
“Chồng của chị ấy bỏ trốn, những kẻ đòi nợ vây quanh đập phá kêu cửa trước nhà chị ấy, chị ấy nói sợ gây thêm phiền phức cho anh nên không dám tới studio. Con gái của chị ấy năm nay vào đại học, thi rất tốt… hơn sáu trăm điểm, nhưng mà học phí không biết kiếm ở đâu.”
Chung Quan Bạch: “Lấy tiền của studio chi đi.”
“Không còn đủ nữa rồi.” Dụ Bách nói: “Sau khi chi trả tiền vi phạm hợp đồng xong thì còn thiếu nợ nữa cơ, không còn tiền lương để phát cho nhân viên nữa, tiền tài trợ hằng năm cho hai trường giáo dục đặc biệt cũng phải cắt, còn có một hạng mục quỹ từ thiện cho người tàn tật cũng phải gác lại…”
“Còn có chị Hứa nữa, lúc trước là chị ấy dốc lòng lăng xê anh, lại vì theo anh mở studio mới mà phá vỡ hợp đồng với ông chủ cũ, nhất định không thể trở về làm việc ở đó được nữa, có lẽ sau này chỉ có thể làm người đại diện tự do. Ngoại trừ anh, chị ấy không dẫn dắt thêm bất kỳ nghệ sĩ nào nữa, chị ấy đang vội vàng xử lý sự cố buổi diễn… ừm...” Dụ Bách dừng một chút, dường như đang nghĩ xem nên nói thế nào: “Buổi biểu diễn hôm đó xảy ra chuyện như vậy, hôm nay lại nhìn thấy luật sư đó đến, chị ấy hỏi em xảy ra chuyện gì vậy… Em, em thật sự không biết phải nói như thế nào... Anh Bạch, anh nói xem, em nên nói thế nào với chị ấy bây giờ?”
Đây là một kiểu khiển trách ngầm, lôi toàn bộ sự việc nhỏ không đáng kể ra rồi kể hết cho Chung Quan Bạch nghe: ‘Anh xem, nếu anh đi rồi thì sẽ tạo ra hậu quả như vậy đấy, anh thật sự nhẫn tâm quyết định như vậy sao?’
Tay phải Chung Quan Bạch cầm di động, bàn tay trái hết nắm chặt lại rồi lại mở ra, liên tục lặp lại hành động đó như muốn bắt lấy thứ gì đó trong không khí, bởi vì dùng lực quá mạnh, ngón tay của cậu không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, đến mức nổi cả gân xanh trên mu bàn tay.
Nếu Chung Quan Bạch quyết định buông hết tất cả thì người chịu hậu quả không chỉ có mình cậu.
Có bao nhiêu người đứng sau lưng cậu, đã sớm không đếm nổi rồi.
Hy sinh chính mình là một kiểu chủ nghĩa anh hùng, thường không cảm thấy quá khó khăn, nhưng đau đớn nhất chính là phải hy sinh người khác. Vẫn luôn có hàng vạn người muốn thay đổi như thế này, nhưng sự thay đổi luôn luôn kéo theo những nỗi đau tương tự như vậy, và đa số mọi người đều không thể chấp nhận nổi hậu quả.
Dụ Bách bên kia lặng im một lúc, sau đó truyền đến tiếng sột soạt dường như Dụ Bách đang dùng tay che kín điện thoại để âm thanh không truyền sang.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đứt quãng không rõ ràng của Dụ Bách, cũng không biết là đang an ủi ai: “Không sao đâu, không sao đâu mà, làm sao có thể xảy ra chuyện được… Đừng khóc… Em nói này… Đừng khóc! Mọi người đừng khóc!”
Thật lâu sau đó, đầu dây bên kia mới truyền đến giọng nói cố trấn định của Dụ Bách.
“Anh Bạch… Em hỏi lại anh một lần nữa.”
“Anh sẽ từ bỏ sao?”
Chung Quan Bạch nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào lưng ghế xe hơi.
Lục Tảo Thu quay đầu, môi của Chung Quan Bạch trắng bệch không còn chút máu, cằm bạnh ra căng cứng, cần cổ ngẩng lên vừa tái nhợt vừa yếu ớt, tựa như một con thiên nga bị vây khốn trong lồng.
Chung Quan Bạch mở mắt ra, quay đầu nhìn Lục Tảo Thu.
Khuôn mặt anh vẫn ánh lên vẻ ôn nhu và lưu luyến như năm đó.
Chung Quan Bạch vươn tay, mười ngón tay đan nhau với bàn tay của Lục Tảo Thu.
Chung Quan Bạch vừa quan sát sắc mặt của Lục Tảo Thu vừa nói với người ở đầu dây bên kia: “Anh không biết nữa.”
Dụ Bách giống như tù nhân phạm tội sắp bị hành hình thì nghe thấy một câu “Hạ thủ lưu tình”, vội vàng hỏi: “Anh nói không biết gì cơ?”
Chung Quan Bạch vừa nhìn Lục Tảo Thu vừa dịch điện thoại trên tay ra xa một chút rồi bật loa ngoài.
m thanh nôn nóng của Dụ Bách lập tức tràn đầy toàn bộ không gian chiếc xe.
“Anh Bạch, anh nói không biết là sao? Có phải định quyết định không đi nữa không?”
Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm Lục Tảo Thu, khuôn mặt của Lục Tảo Thu vô cùng bình tĩnh, không vui không giận.
“Cậu để anh suy nghĩ một chút.” Chung Quan Bạch nói.
“Vậy là anh không đi nữa rồi, là không đi nữa rồi.” Vậy mà Dụ Bách lập tức nghẹn ngào nói.
“Anh suy nghĩ thêm một chút.” Chung Quan Bạch cúp điện thoại.
Cậu trả điện thoại lại cho Lục Tảo Thu, Lục Tảo Thu nhận lấy di động, nhìn thoáng qua Chung Quan Bạch một lát rồi không nói tiếng nào mà đẩy cửa xuống xe.
Chung Quan Bạch lập tức xuống xe theo, đôi mắt cậu đuổi theo bóng dáng bước ra khỏi xe của Lục Tảo Thu, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng loạn.
Lục Tảo Thu đi sang chỗ ghế lái, nói: “Để anh lái đi. Nên đến sớm gặp thầy Ôn thì hơn, muộn quá sẽ làm phiền đến ông ấy.”
Chung Quan Bạch gật nhẹ đầu, yên lặng đi đến ghế phụ bên kia.
Xe rất nhanh đã chạy đến trước cửa nhà Ôn Nguyệt An rồi.
Cổng nhà vừa mở ra đã có thể nhìn thấy một dòng suối lớn trong sân vườn, dòng nước trong vắt để lộ ra rất nhiều viên đá đủ màu sắc khác nhau, bên trong còn có vài con cá Koi bơi quanh đài sen nữa.
Bên cạnh dòng suối có một bàn cờ nhỏ làm bằng trúc, trên bàn cờ vẫn còn một ván cờ đang đánh dở.
Chung Quan Bạch đi vào, gọi: “Thầy ơi…”
Một tiếng piano vang lên từ trong một đình viện nhỏ trong sân.
Chung Quan Bạch sửng sốt, đó là ca khúc nhập môn vô cùng đơn giản, tên là “Ngôi sao nhỏ”.
Cửa không khóa, Chung Quan Bạch đẩy cửa đi vào.
Một người đàn ông rất khó đoán tuổi đang ngồi trên xe lăn, tóc của của ông ấy được chải rất gọn gàng, mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt, thoạt nhìn như là người xuyên từ thời dân quốc đến đây. Nếu chỉ nhìn vào bề ngoài, ông ấy dường như cũng chỉ ba mươi, nhưng đôi mắt lắng đọng và bóng dáng như đã trải qua rất nhiều tang thương kia, cũng có thể nói ông ấy đã hơn năm mươi tuổi.
Ông ấy đang xem TV.
Chương trình đang chiếu không phải là chương trình truyền hình, mà là một đoạn phim chất lượng đã rất cũ, bên trong còn lẫn lộn rất nhiều tạp âm, rõ ràng là đoạn phim này đã được quay rất lâu rồi.
Dưới góc phải màn hình còn ghi một dòng chữ đỏ kiểu cũ: “Buổi độc tấu piano từ thiện của Ôn Nguyệt An”.
Trong TV có một thanh niên, ngồi trước chiếc grand piano, đang đàn bài “Ngôi sao nhỏ”.
Hình ảnh đột nhiên chuyển sang khuôn mặt của người phụ trách, cô cười với khán giả dưới sân khấu nói: “Ở đây có rất nhiều bạn nhỏ đang học piano, cho nên anh Ôn Nguyệt An sẽ đàn cho các em nghe bài “Ngôi sao nhỏ”, có bạn nhỏ nào biết đàn bài này không, có muốn hợp tấu cùng anh Ôn Nguyệt An không nào?”
Màn hình TV lúc này chiếu xuống dưới sân khấu, rất nhiều bạn nhỏ đều giơ tay, người phụ trách vốn định chỉ định một bạn nhỏ nào đó nhưng còn chưa kịp gọi đứa trẻ nào thì một cậu bé đã trực tiếp xông lên sân khấu.
Người phụ trách hơi xấu hổ nhìn Ôn Nguyệt An, Ôn Nguyệt An ôn hòa nói với cậu bé: “Em lại đây.”
Cậu bé chạy tới ngồi vào ghế đàn, chân còn lắc lư trong không trung, còn chưa chạm được đến sàn nhà nữa.
Ôn Nguyệt An nói: “Em đàn trước đi.”
Cậu bé nhìn những phím đàn trắng đen trước mặt, như thấy được điều trân quý nhất vẫn luôn khát vọng chôn giấu trong lòng nhưng chưa từng có được.
Cậu rất cẩn thận đặt tay phải lên, lập tức nhấn một hợp âm chính.
“Đàn sai rồi! Phải dùng hai tay!” Có bạn nhỏ ở dưới đài hét lên.
Cậu bé đang ngồi bên cạnh Ôn Nguyệt An lộ vẻ hoảng sợ, lập tức rụt tay trở về, Ôn Nguyệt An nhìn về phía cậu bé, trong ánh mắt lộ vẻ trấn an, nhấc tay trái lên, đàn tiếp những nốt sau đó của giai điệu mà cậu bé vừa đàn, chẳng qua không dùng hợp âm chính.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nguyệt An thật lâu, cuối cùng cũng thử thăm dò vươn tay phải, tiếp tục cùng Ôn Nguyệt An đàn xong khúc nhạc đó.
Ôn Nguyệt An cúi đầu nói với cậu bé: “Tiếp tục nào.”
Cậu bé nhỏ do dự mà vươn hai tay, ngập ngừng đàn tiếp.
Cứ đàn mãi như vậy rồi bất chợt sai mất một âm, Ôn Nguyệt An vươn tay đàn tiếp theo sau âm bị sai đó, tiếp tục đàn bản nhạc này. Cải biên rất ngẫu hứng nhưng lại vô cùng phù hợp, tựa như đang cố tình đàn một khúc biến tấu vậy.
Ôn Nguyệt An đàn xong một khúc, cúi đầu hỏi cậu bé: “Lần đầu tiên đánh đàn sao?”
Cậu bé bị hỏi trúng tim đen, trong lòng ngượng ngùng muốn chạy khỏi sân khấu, nhưng cậu bé quá lùn, nhảy xuống ghế đàn cao hơn người cậu nên thiếu chút đã té ngã, Ôn Nguyệt An duỗi tay ra dìu cậu, vì bị ngã nên cậu chống tay cố định bản thân, vô tình lại đúng trúng chỗ vốn nên là chân của Ôn Nguyệt An.
Cậu bé khiếp sợ, giật mình quay đầu lại nhìn Ôn Nguyệt An.
Ở đó không phải bắp đùi như bình thường, mà ống quần của Ôn Nguyệt An hoàn toàn trống rỗng.
Người phụ trách nhận ra điều bất thường liền lập tức chạy vội tới, muốn đuổi cậu bé này xuống sân khấu: “Bạn nhỏ à, hoạt động của chúng ta đã kết thúc rồi, em có thể trở lại chỗ ngồi của mình.”
Ôn Nguyệt An dùng hai tay bế cậu bé đặt xuống đất, sắc mặt ôn hòa.
Cậu bé nhìn Ôn Nguyệt An, nói: “Em biết vì sao anh không có chân rồi.”
Người phụ trách lập tức biến sắc, Ôn Nguyệt An lại nhàn nhạt mà cười hỏi: “Vì sao?”
Cậu bé nói: “Bởi vì anh có đôi tay hoàn mỹ nhất trên đời.”
“Thầy ơi…”
Người ngồi ở trên xe lăn quay đầu lại, nhìn thấy Chung Quan Bạch đang đứng ở cửa.
“A Bạch tới đấy à?” Người đàn ông ngồi trên xe lăn nói.
Trong TV vẫn đang phát đoạn phim, Ôn Nguyệt An trong đó hỏi: “Em tên là gì?”
Cậu bé dài giọng nói: “Chung Quan Bạch…”
“Chung trong chung tình, Quan trong quan ải, Bạch trong bạch tuyết.”
From TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT