Con người có thể kiên cường đến mức chỉ mất mấy ngày để quen dần với nỗi thống khổ tột cùng, thế nhưng lại phải mất đến nửa năm để có thể chấp nhận việc nỗi thống khổ ấy đang dần mất đi. Cái cảm xúc ấy không phải là cảm thấy may mắn hay mừng như điên mà là nghĩ lại mà sợ, là càng nghĩ càng thấy sợ. Cái buổi chiều ngồi cạnh nhạc cụ cười to rồi lại khóc rống lên ấy không phải là một kiểu nghi thức cho sự kết thúc, mà nó là một sự khởi đầu mới.
Chung Quan Bạch bắt đầu không ngừng làm một số việc nhàm chán, ví dụ như không ngừng gọi tên Lục Tảo Thu.
Hoặc là không ngừng đọc những bài thơ chẳng hay chút nào do cậu sáng tác cho Lục Tảo Thu nghe.
Hoặc là đột nhiên viết ra mấy tờ nhạc phổ với những giai điệu vô cùng khôi hài, cố ý giả vờ vô cùng nghiêm túc đưa cho Lục Tảo Thu, bảo anh xem thử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT