Chương 86
Dịch Bách đi theo sau, báo cáo những việc hôm nay Mộ Bắc Ngật cần giải quyết, sau khi nhìn thấy có người ngồi trong phòng làm việc, cậu lập tức ngưng lời.
Mộ Bắc Ngật dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Thiếu Lãnh, sau đó liếc nhìn Dịch Bách một cái, Dịch Bách rất biết điều, chủ động lui ra bên ngoài.
“Cậu đến đây làm gì?” Mộ Bắc Ngật đi đến trước mặt Mộ Thiếu Lãnh, từ trên cao liếc nhìn cậu ta.
Mộ Thiếu Lãnh với bộ dạng cậu chủ nhà giàu, giọng nói có chút khinh bỉ, “Tại sao tôi không được đến Mộ Thị, Mộ Thi sau này sẽ là của Mộ Thiếu Lãnh tôi đó, tôi đến làm quen trước không được sao?”
“Bây giờ Mộ Thị vẫn chưa phải là của cậu, làm phiền người khác làm việc, tôi sẽ gọi bảo vệ mời cậu ra ngoài” Mộ Bắc Ngật nói mà mặt không đổi sắc.
Giọng điệu của anh không mặn không nhạt những cũng đủ để chọc tức Mộ Thiếu Lãnh, tính khí của Mộ Thiếu Lãnh như thế tre khô vậy, rất dễ bùng cháy, cậu ta chống tay xuống ghế đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Mộ Bắc Ngật.
từ từ buông ra, thôi bỏ đi, nhận nhịn một chút để sóng yên biển lặng.
Cậu ta quay người bước về chỗ ghế sofa rồi ngồi xuống, tức giận chất vấn anh, “Mộ Bắc Ngật, anh có nghe thấy chỉ thỉ của ông nội không? Ông bảo anh rút một khoản tiền cho tôi đi o đến bây giờ vẫn không đưa tiền cho tôi, anh “Hiện tại công ty không thể đầu tư nhiều tiền như thế”
“Anh chơi tôi à, Mộ Thị lớn như vậy, anh nói với tôi không có tiền, ai tin chứ?”
“Vậy thì cậu hãy lựa chọn tin tưởng đi, nhân lúc tôi còn chưa gọi bảo vệ, mau đi ra ngoài.” Mộ Bắc Ngật không muốn phí lời với Mộ Thiếu Lãnh, giọng nói như thể mệnh lệnh, hơi lạnh tan tỏa ra xung quanh.
Dịch Bách bước vào phòng, “Mộ Thiếu, mời đi theo tôi ra ngo: Mộ Thiếu Lãnh cắn răng nhưng cậu ta không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình, “Đừng có quên rút tiền, đây là mệnh lệnh của ông nội, còn nữa, miệng anh bị gái cắn đúng không, ha ha, Mộ Bắc Ngật, kĩ năng hôn không được rồi, chỉ bằng để tôi giúp anh chỉ dạy người phụ nữ đó một chút, nâng cao kĩ năng hôn của cô ta?” Mộ Thiếu Lãnh cho rằng đó là Cố Lan Tâm, nhưng lúc Mộ Bắc Ngật nghe thấy những điều đó, trong đầu tự nhiên nghĩ đến Cố Tiểu Mạch.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kì sự ấm áp nào, ánh mắt nhìn Mộ Thiếu Lãnh vô cùng nguy hiểm.
Mộ Thiếu Lãnh cười khinh bỉ, ngông nghênh đi ra bên ngoài.
Ánh mắt bình tĩnh của Mộ Bắc Ngật vô cùng đáng sợ, nhưng cuối cùng anh đè chúng xuống, không nổi trận lôi đình.
Từ trước đến nay, những sỉ nhục và khinh bỉ mà Mộ Thiếu Lãnh dành cho anh, sau này anh sẽ trả hết tất cả, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Dịch Bách tiễn Mộ Thiếu Lãnh xong liền quay lại phòng Tổng giám đốc, “Mộ Thiếu đến để bảo anh rút tiền, hạng mục mùa này đang đi đến hồi kết, tiền đầu tư mà Mộ Thiếu cần rất lớn, nếu anh rút tiền cho cậu ta, sau này sẽ có ảnh hưởng không tốt cho công ty, Sếp, chúng ta có cần đi nói chuyện với ông Mộ không?”
“Cứ để đó đã, để ý đến hạng mục của công ty”
“Em biết rồi thưa Sếp!” Dịch Bách trả lời xong, cậu ta thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật đã dịu đi, nhưng vẫn không khiến người khác có thể nhìn ra tâm trạng của anh.
Không giống với sự lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, Nam Thần An có cảm giác bất an trong lòng, nhất là vết cắn trên khóe miệng của Cố Tiểu Mạch như con dao đâm vào trái tim anh.
Nám Nám mặc mộ bộ váy công chúa, nhìn thấy bộ đồng phục Nấm vẫn chưa đem trả, con bé thắc mắc, “Nấm ơi, sao mẹ vẫn chưa trả lại đồng phục ạ?” Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói của Nám Nám xong, cô quay người lại nhìn Nám Nám, sau đó lên tiếng, “Nám Nám của mẹ có phải rất thích bộ đồng phục này không?” Nám Nám cúi đầu, tay vân vê chiếc váy của mình, “Nấm ơi, Nám Nám mặc gì cũng xinh đẹp đó, đồng phục của trường mẫu giáo khác cũng sẽ rất đẹp”
“Chúng ta đến trường này học được không, nếu đã làm xong thủ tục, Nám Nám của chúng ta có thể yên tâm mà đi học rồi, những chuyện còn lại giao cho Mami, được không nào?” Cố Tiểu Mạch cười vui vẻ.
Nám Nám vô cùng kinh ngạc, cô bé không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, sững sờ một lúc lâu, “Nấm ơi..” Nam Thần An nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Tiểu Mạch, không thể không nói, lúc này, Nam Thần An bỗng nảy lên suy nghĩ độc ác và ý muốn chiếm đoạt luôn giấu trong lòng, đây là cảm giác bất an của một người đàn ông.
Anh ta nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt phức tạp, một lúc sau, anh ta khàn giọng lên tiếng, “Tiểu Mạch, em đến phòng sách với anh một chút.” Cố Tiểu Mạch không suy nghĩ quá nhiều liên đi theo Nam Thần An đến phòng sách, cô tiện tay đóng cửa, nhìn Nam Thần An hỏi, “Anh Nam, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?” Nam Thần An suy nghĩ một lúc, từ từ lên tiếng, “Tiểu Mạch, em còn nhớ Nám Nám bị bắt cóc và lần trước em bị mắc kẹt trong thang máy không?” Cố Tiểu Mạch nghe xong, cơ thể bất giác run lên cầm cập.
Cho dù Cố Tiểu Mạch đã cố gắng quên đi hai chuyện này, nhưng cô không thể nào quên được, hai chuyện đó giống như vết sẹo trên người cô.
Cố Tiểu Mạch mím chặt môi, cô không lên tiếng trả lời.
Nam Thần An nheo mắt, nói đầy ẩn ý, “Chuyện này, anh đã âm thầm điều tra, có người đứng sau ra lệnh cho hai người này: Nam Thần An nói xong, Cố Tiểu Mạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy, sắc mặt khó coi vô cùng, cô hỏi Nam Thần An, “Anh Nam, anh nói gì thế?”
Nam Thần An nhíu mày, anh ta nói rất bình tĩnh, “Vốn không muốn để em biết, dù sao bọn chúng cũng đã vào đồn cảnh sát, nhưng người đứng sau ra lệnh cho bọn họ vẫn ung dung tự đắc bên ngoài, đó là lý do vì sao anh muốn em và Nám Nám đến nhà anh, bên anh đã có người đi điều tra, người đứng đẳng sau rất có thể là Cố Lan Tâm” Cố Tiểu Mạch nghe xong, không biết nên có phản ứng gì, cô rời khỏi căn hộ với sắc mặt lạnh lùng.
Ôm bản thiết kế váy cưới trong lòng, Cố Tiểu Mạch ngồi lên taxi, lông mày nhíu lại khiến người khác có chút sợ hãi.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn bên ngoài, phong cảnh không ngừng chạy về phía sau, cô vốn cho rằng đó là việc ngoài ý muốn, bây giờ nghĩ mới biết, tất cả đều là do một người, Cố Lan Tâm xuống tay với cô, xuống tay với con gái cô.
Cố Tiểu Mạch vô cùng phẫn nộ, sau khi đến khách sạn mà Cố Lan Tâm ở, Cố Tiểu Mạch duy trì sự điềm tĩnh bước đến cửa phòng Cố Lan Tâm, không chút do dự gõ cửa nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì cả.