Chương 85

Cũng vào lúc này, ánh mắt Nam Thần An hiện lên sự u ám, ánh mắt nhìn Mộ Bắc Ngật thêm chút địch thù.

 

Mộ Bắc Ngật hơi khom người, anh nhìn Cố Tiểu Mạch, bộ dạng cực kỳ đáng thương, lưng anh đau như thế, anh muốn dành được sự đồng cảm của Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch chỉ có thể cắn răng nói, “Bây giờ tôi đi bôi thuốc cho anh. Anh Nam, anh ở đây đợi em một lát nhé.” Nói xong, cô kéo Mộ Bắc Ngật đi về phía phòng sách, để Nam Thần An ở lại đó mình mà không hề biết bàn tay Nam Thần An đã vo thành nắm đấm.

 

Vừa bước vào phòng sách, Cố Tiểu Mạch đã lên tiếng quở trách, “Mộ Bắc Ngật, anh nói linh tỉnh gì trước mặt anh Nam thế?”

 

“Làm sao, cô rất để tâm đến anh ta?” Ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng Mộ Bắc Ngật nhếch lên, có chút mỉa mai.

 

Anh nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, từng bước từng bước đồn cô đến cửa phòng, hành động thân thiết này khiến Cố Tiểu Mạch lập tức bật lên còi báo động, cô quay đầu nhìn, chẳng còn đường chạy nữa rồi.

 

Cô nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt cảnh cáo, “Mộ Bắc Ngật, anh đừng có đến đây, nếu không tôi sẽ hét lên đó!”

 

“Để anh Nam hiểu nhầm rằng chúng ta đang thân mật ở đây sao? Tôi cũng không ngại đâu, cô có thể hét lên” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng phản bác lại.

 

Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch không thốt lên lời, cô cảm thấy nguy hiểm đang ập đến.

 

Cô căn chặt răng, “Không phải đến lấy đồ sao, anh mau đi tìm đi, tôi để lọ thuốc ở đây cho anh, quay về bảo Cố Lan Tâm bôi cho anh, còn môi, anh biết tại sao tôi lại cắn không?” Cô tức giận quá, nói hết tất cả mọi chuyện.

 

Mộ Bắc Ngật không hề có ý định tha cho cô, anh nói: “Bị thương vì cô, tại sao lại bảo người khác bôi cho tôi? Cố Tiểu Mạch, cô muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Tôi không đồng ý, cho dù anh Nam của cô có hiểu nhầm thì bây giờ cô cũng phải bôi thuốc cho tôi” Đôi mắt đen xì của anh như nhìn thấu tâm can của Cố Tiểu Mạch, cực kỳ áp lực.

 

Cố Tiểu Mạch vốn định thương lượng với Mộ Bắc Ngật chuyện trường học nhưng bị sự tức giận của Mộ Bắc Ngật ngất lời.

 

Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nói, “Tôi bôi thuốc cho anh, bôi thuốc xong thì anh về đi” Nam Thần An ngồi đợi ở bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy từ từ trở nên lạnh lẽo.

 

Cố Tiểu Mạch lấy lọ thuốc từ trong hộp đựng thuốc, đi đến đưa cho Mộ Bắc Ngật, “Tự bôi lên miệng đi” à cô cắn” Không thể không nói, bộ dạng ghen tuông của Mộ Bắc Ngật thật là đáng yêu!

 

Anh lạnh lùng lên tiếng, anh không đưa tay nhận lấy lọ thuốc.

 

Cố Tiểu Mạch bĩu môi, chỉ có thể bước đến trước mặt anh, bóp một ít thuốc ra tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên khóe miệng anh.

 

Lúc cô bôi thuốc, ắc Ngật bỗng mấp máy môi, như thế muốn cắn tay của Cố Tiểu Mạch, lời nói có chút lơ mơ không rõ ràng.

 

“Lúc nãy vội vàng giải thích là sợ anh ta hiểu lầm sao?”

 

“Nhảm nhí!” Cố Tiểu Mạch nghĩ cũng không thèm nghĩ, có điều, ý của cô là lúc nãy Mộ Bắc Ngật ở bên ngoài nói những lời ám muội như thế, ai cũng sẽ hiểu lầm chứ không phải chỉ có anh Nam!

 

Cố Tiểu Mạch trả lời như một lẽ dĩ nhiên khiến lửa giận trong lòng Mộ Bắc Ngật không thể nào tiêu tan, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, “Thế sao?”

 

“Vậy như thế này..”

 

“Á”

 

Cố Tiểu Mạch trừng mắt, cô hoàn toàn không chút đề phòng, cổ tay bị Mộ Bắc Ngật túm lấy kéo về phía trước.

 

Cơ thể Cố Tiểu Mạch bị anh đè xuống, không hề cho Cố Tiểu Mạch có cơ hội phản ứng lại, Mộ Bắc Ngật chặn miệng cô lại.

 

Hơn nữa còn không chút nể nang cän môi cô.

 

Cố Tiểu Mạch cảm nhận được vị thuốc cô vừa mới bôi cho Mộ Bắc Ngật, sau đó là mùi tanh của máu.

 

Anh cần… cô!

 

Điên rồ Không biết lấy sực lực từ đâu, Cố Tiểu Mạch hung dữ đẩy Mộ Bắc Ngật ra, Mộ Bắc Ngật nhìn thấy khóe miệng cô chảy máu, ánh mắt dịu đi rất nhiều.

 

Anh từ từ đứng dậy, vứt lại một câu, “Bây giờ e rằng anh Nam của cô hiểu lầm sâu sắc hơn rồi” Cố Tiểu Mạch vội vàng lau đi môi của mình, có chút thẹn quá hóa giận, cô ngồi trên giường, nổi giận đùng đùng: “Tôi không muốn bôi thuốc cho anh nữa, anh đi đi!” Mộ Bắc Ngật không từ chối, anh đến đây đã làm trễ thời gian đi làm rồi, anh cố tình để quên đồ ở đây là để có cơ hội gặp cô.

 

Lúc nãy cắn cô cũng chỉ vì bị cô chọc giận mà thôi, cô ở trước mặt anh ngang nhiên nhắc đến người đàn ông khác, lại còn là Nam Thần An mà anh chẳng ưa gì cả.

 

Mộ Bắc Ngật bước đến, cầm tập tài liệu không quan trọng ở dưới gối lên, vứt lại một câu, “Nhớ bôi thuốc” Nói xong anh vui vẻ rời đi, lúc bước ra khỏi phòng sách, anh còn cố tình nhìn Nam Thần An với ánh mắt đầy hàm ý, anh không thèm nói một câu, lướt qua người Nam Thần An rời đi.

 

Cố Tiểu Mạch lau miệng xong đi ra bên ngoài, Nam Thần An nhìn thấy vết cắn trên khóe miệng cô, ánh mắt của Nam Thần An khiến cô có chút khó chịu.

 

Cố Tiểu Mạch chỉ nhỏ giọng nói một câu, “Bị chó cắn” Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật cũng được coi là vui vẻ, so với khuôn mặt lạnh như băng trước đây thì khác hoàn toàn, nhưng lúc anh đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, tất cả cảm xúc đều được thu lại, khôi phục lại phong thái lạnh lùng.

 

Không biết Mộ Thiếu Lãnh đến công ty từ lúc nào, cậu ta đi thẳng đến phòng Tổng giám đốc, nhìn phòng làm việc xa hoa, trong lòng cậu ta có chút phân nộ, ngón tay sờ lên từng góc cạnh của bàn làm việc, tất cả mọi thứ ở đâu đều là của cậu ta!

 

Chỉ là tạm thời bị Mộ Bắc Ngật chiếm lấy mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play