Chương 639:
Đầu của Cố Tiểu Mạch giống như hồ dán, cơn đau dữ dội chiếm toàn bộ cơ thể cô, nhưng cô cũng không phản kháng, để mặc cho Hứa Nhân Nhân trút giận.
Một người phụ nữ đáng sợ, đây là ý nghĩ mà chung của mấy người mặc đồ đen đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay đã bị đập đến máu me đầm đìa.
Cố Tiểu Mạch hấp hối, hơi thở hỗn loạn, lúc này Hứa Nhân Nhân mới bớt giận thả cô ra, một giây tiếp theo, Cố Tiểu Mạch yếu ớt gục xuống đất.
Hứa Nhân Nhân nhìn chằm chăm Cố Tiểu Mạch, nghiến răng nói: “Cố Tiểu Mạch, cô đang tự tìm cái chết, anh Bắc Ngật và tôi sẽ luôn hạnh phúc, nếu cô biến mất khỏi thế gian này!”
“Anh ấy sẽ không yêu cô, vĩnh viễn không, cho dù cô có trở thành như thế nào đi nữa cũng như vậy thôi” Cố Tiểu Mạch điềm nhiên cười, nhưng không hối hận về những gì mình đã nói.
Lợi thế duy nhất của Cố Tiểu Mạch bây giờ là biết rằng Mộ Bắc Ngật yêu cô sâu sắc và hết lòng, và trong lòng không thể chứa thêm hình bóng nào khác nữa.
Cô đã tính toán trước khi nói ra những lời này, dùng cách gậy ông đập lưng ông để đánh vào hàng phòng ngự mỏng manh nhất của Hứa Nhân Nhân, và những ảo ảnh mà cô ta dày công tưởng tượng đã bị cô không thương tiếc mà đập nát trước mặt cô ta.
Hứa Nhân Nhân cũng đã học được cách thông minh, và cô ta cũng không cam lòng yếu thế đáp trả: “Người sau cùng có thể sánh vai với anh ấy là tôi, không phải cô, Cố Tiểu Mạch!”
Cô ta bình tĩnh lại, đôi mắt hiện lên sát khí, ánh mắt chạm rãi đảo.
qua người người đàn ông mặc đồ đen, ra hiệu.
Người đàn ông mặc đồ đen lập tức phản ứng lại, hơi mím môi, nhưng không chút biểu cảm đi về phía cabin và mở cửa trực thăng.
Cuối thu đầu đông, cái lạnh bên ngoài chợt ùa về, Cố Tiểu Mạch đang mặc quần áo mỏng manh bất giác rùng mình.
Đầu cô vẫn còn choáng váng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống khiến toàn thân cô co quắp, sau đó người đàn ông mặc đồ đen kéo Cố Tiểu Mạch đứng lên khỏi mặt đất.
Hứa Nhân Nhân mở to mắt và độc ác tàn nhãn mà nhìn Cố Tiểu Mạch: “Ngày chết của cô đến rồi, Cố Tiểu Mạch”
Đồng tử của Cố Tiểu Mạch mở rộng, và cô cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đang đặt trên vai buông lỏng ra một chút, sau đó lùi về phía sau.
Cố Tiểu Mạch dường như bị kéo vào nơi hành quyết, không thể vùng vẫy. Cô đứng trước cửa sập, lùi lại một chút và thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Trong lòng nghẹn lại, thậm chí khó thở, nhìn đôi mắt lạnh như băng của Hứa Nhân Nhân đang nhìn về phía cô, cô ta đi về phía cô, bình tĩnh nói: “Cố Tiểu Mạch, đi chết đi”
Cô ta duỗi thẳng tay, bất ngờ dùng sức đẩy mạnh khiến Cố Tiểu Mạch xuống dưới.
Cố Tiểu Mạch hét lên, cả người rơi vào trạng thái không trọng.
lượng, cô lơ lửng trên không, nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra.
Đôi mắt cô mờ đi, não cô trống rỗng, hoàn toàn, kết thúc.
Cuộc đời này của cô bi thảm mà kết thúc.
Lúc này, Hứa Nhân Nhân đang lạnh lùng đứng trước cửa trực thăng, nhìn tầng sương mù phía dưới, không thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch, khóe miệng dần dần lộ ra một tia cười lạnh, tin chắc rằng Cố Tiểu Mạch nhất định sẽ chết và trở thành thức ăn cho cát!
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn bóng lưng của Hứa Nhân Nhân, rốt cuộc cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, ai có thể ngờ rằng một người phụ nữ như vậy lại làm ra những việc còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông!
Thân thể ấm áp rơi vào trong nước biển băi nước biển ban ngày có ấm hơn nhiệt độ trên đất đầu đông cuối thu vẫn lạnh đến thấu xương.
Cơ thể của Cố Tiểu Mạch bị tiêm thuốc nên khi rơi xuống biển thì ngay cả năng lực tự cứu cũng không có, Cố Tiểu Mạch dù đã rất cố gắng vùng vẫy nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình từng chút từng chút chìm xuống biển.
Cố Tiểu Mạch mở to hai mắt, tinh thần sa sút, trên người dần dần bao phủ một tầng mây mù, nước biển thực sự rất lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng người.
Cô vẫn có thể yên lặng mỉm cười, bệnh tình bùng phát, cô như phát điên, thế giới nội tâm của cô hoàn toàn bị phá hủy, nếu có thể sống, cô cũng chỉ là một bệnh nhân tàn tật, cả tình thần và cơ thể đầu không toàn vẹn, chỉ bằng cứ kết thúc như thế này.
Nấm Nhỏ, mẹ xin lỗi con, thật sự xin lỗi!