Chương 638:
Bọn họ … tại sao có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy?
Nhưng mà, trước khi Cố Tiểu Mạch kịp phản ứng, Hứa Nhân Nhân đã điên cuồng cười to: “Cố Tiểu Mạch, cô không nghĩ ra sao, anh Bắc Ngật rất dung túng cho tôi, cho dù tôi có làm sai, anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi. Bây giờ tôi chỉ cần xử lý cô thôi, chuyện sau đó sẽ có người giúp tôi giải quyết. Cố Tiểu Mạch, cô đáng chết, nên bị chém thành trăm ngàn mảnh, con gái cô đã trả giá rồi, bây giờ đến lượt cô.”
Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tỉnh táo, cúi đầu nhìn ngón tay đang siết chặt của mình kêu một tiếng, cho dù là lúc này thân thể suy yếu không còn chút sức lực, Cố Tiểu Mạch cũng cường ngạnh đứng lên.
Cong môi cười khẩy, thật cảm thấy buồn thay cho Hứa Nhân Nhân vì tình cảm của bản thân mà gây ra kiếp nạn này: “Cho nên cô muốn giết tôi đúng không? Hứa Nhân Nhân, vì tình yêu ảo tưởng lố bịch của cô mà tước đi sinh mạng của người khác! Mạng sống của con gái tôi, ai sẽ trả!
Ai sẽ trả hải”
Hứa Nhân Nhân không ngờ rằng Cố Tiểu Mạch lại có thể phẫn nộ như vậy, nhưng vì câu nói “tình yêu ảo tưởng lố bịch” của cô ấy mà tức giận: “Ảo tưởng? Anh Băc Ngật và tôi đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi! Bây giờ nói cho cô biết không phải để cô biết thân biết phận rút lui mà là để cho cô trước khi chết biết được kết cục của cô có bao nhiêu thảm!”
Hứa Nhân Nhân cười gắn, sau đó điên cuồng cười lớn lên, Cố Tiểu Mạch nhích từng bước, ánh mắt lạnh lùng, trái tim cô đã vỡ tan nát. Cô như vậy còn sợ bị tổn thương lần nữa sao?
Tin tức về Nấm Nhỏ khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy lòng như tro tàn, lúc này trong lòng cô không chứa được bất cứ thứ gì chứ đừng nói là …
nghĩ đến Mộ Bắc Ngật.
Nói cô ích kỷ cũng được, nếu cô có cơ hội quay lại, cô chắc chắn sẽ tránh xa Kinh Đô và không bao giờ quay lại.
Giữ khoảng cách an toàn với Mộ Bắc Ngật, để cô và con gái được an toàn!
Cố Lan Tâm là một cực phẩm thì Hứa Nhân Nhân chính là một kẻ điên, liên tục phá hủy lý trí, hủy diệt trái tim kiên định của cô, cướp đi lá chắn sắc bén của cô.
Cố Tiểu Mạch đột nhiên mở năm ngón tay ra, đột nhiên nắm lấy vai Hứa Nhân Nhân, đôi mắt trũng sâu mở to, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng và khủng bố.
“Tại sao lại làm tổn thương một đứa trẻ? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, chuyện tình cảm cảm của cô cũng có thể ngồi xuống tính toán mà. Tại sao lại làm tổn thương Nấm Nhỏ của tôi!Tại sao!” Cố Tiểu Mạch mất kiểm soát, cảm xúc dao động dữ dội, thậm chí còn điên cuồng hơn cả Hứa Nhân Nhân, trái tim giống như bị một tảng đá đè nặng, hô hấp đồn dập, cảm thấy hít thở không thông.
Hứa Nhân Nhân bị cô nắm chặt bả vai, nhưng lại chẳng mảy may để ý đến, càng ngày càng cười dữ tợn hơn, vui sướng nhìn Cố Tiểu Mạch đang suy sụp: “Ha ha, Cố Tiểu Mạch, cô còn chưa chết đã sụp đổ rồi!”
Trong lòng Cố Tiểu Mạch quặn đau, nhưng trên mặt lại không có một giọt nước mắt, cô rõ ràng rất đau lòng nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Giây tiếp theo, Hứa Nhân Nhân từ từ giơ tay lên, näm lấy cổ tay của Cố Tiểu Mạch, và dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cô, thậm chí còn vung tay tát cô một cái thật mạnh.
Cơ thể gầy yếu Cố Tiểu Mạch bị đánh văng ra một cách dễ dàng, sau đó nặng nề ngã xuống trước vách ngăn, Cố Tiểu Mạch ho dữ dội.
Lục phủ ngũ tạng của cô đau đớn không thể chịu nổi, khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch tái nhợt không chút máu, vì động tác thô bạo mà cơ thể co quắp, trong giây lát, khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch trắng bệch, đưa tay và năm chặt hai chân của mình, chịu đựng cơn chuột rút đau đớn.
Hứa Nhân Nhân cười lạnh từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: “Cố Tiểu Mạch, hãy nhìn bộ dáng của cô bây giờ đi. Cô nghĩ răng cô có thể trốn thoát? Cô có thể đoán được bây giờ cô đang ở đâu không?”
Cố Tiểu Mạch bị cô ta nhắc nhở như vậy, trong chốc lát, trái tim đập thình thịch, muốn nhảy lên tới cổ họng.
“Bây giờ trên trực thăng, cách Kinh Đô rất xa, phía dưới là đại dương bao la, cô nghĩ tôi sẽ làm gì tiếp theo?”
“Tôi đưa cô đi gặp con gái của mình nha”
Trái tim đang đập thình thịch của Cố Tiểu Mạch, dần dần yên tĩnh trở lại, gương mặt khác hẳn vẻ bình tĩnh lúc trước, đôi mắt hơi nheo lại để che giấu bi thương và tuyệt vọng.
Cô không ngước mắt lên nhìn khuôn mặt hớn hở và man rợ của Hứa Nhân Nhân mà thay vào đó, cô bình tĩnh nhìn về phía trước, gắn từng tiếng rõ ràng, đâm thẳng vào hàng phòng ngự mỏng manh và nhạy cảm nhất của Hứa Nhân Nhân: “Hứa Nhân Nhân, cho dù cô có làm vậy, Mộ Bắc Ngật cũng sẽ sẽ không yêu cô đâu, anh ấy sẽ vĩnh viễn không yêu cô: Đây là lời nguyên ác độc nhất, Cố Tiểu Mạch im lặng cười, tự giễu, lại đau buồn và bất lực như thế.
Quả nhiên, ngay khi vừa nói ra những lời này, một tiếng hét chói tai vang lên bên tai, màng nhĩ của Cố Tiểu Mạch như muốn vỡ tung.
Hứa Nhân Nhân đang bị vậy trong tình trạng vô cùng tức giận, cô ta mất đi lý trí lao về phía Cố Tiểu Mạch, kéo tóc cô, kéo người cô về phía vách ngăn máy bay và thô bạo đập thẳng vào đó.