“Thời gian gần đây anh không có sử dụng biện pháp an toàn, có lẽ Nấm Nhỏ đã có thêm em trai em gái rồi, như vậy thì em muốn chạy cũng chạy không được.”

 

Mộ Bắc Ngật âm thầm thề với bản thân rằng anh sẽ không bao giờ cho phép Cố Tiểu Mạch mang theo bụng lớn chạy trốn nữa, nghĩ cũng không được nghĩ, thậm chí ngay cả ý niệm trong đầu cũng không được có.

 

Bị Mộ Bắc Ngật nhắc nhở như vậy, Cố Tiểu Mạch trong nháy mắt ngẩn ra, sau đó cô nhận ra rằng anh đúng là không sử dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào! Bây giờ cô cũng không trong thời kỳ an toàn, nếu thật sự có thai… thì phải làm sao!

 

Một bóng người chợt lóe lên trước mặt Cố Tiểu Mạch, sắc mặt cô ta dữ tợn, vui vẻ ni ố Tiểu Mạch, bây giờ mày bị bệnh tâm thần, là đồ điên, nếu sinh con ra thì đứa trẻ chắc chắn cũng là người điên, không bình thường”

 

Khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch cứng ngắc, cảm xúc không rõ ràng, thấy cô đột nhiên im lặng, Mộ Bắc Ngật thay đổi biểu cảm, sâu kín chằm chằm vào cô.

 

“Cố Tiểu Mạch, không muốn… sinh thêm em bé cho anh nữa à?”

 

“Mộ Bắc Ngật, anh có biết em bị trâm cảm không? Là do lần trước em bị ông cụ Mộ và Cố Lan Tâm nhốt trong tầng hầm. Họ lấy Nấm Nhỏ kích thích em, lấy anh và Cố Lan Tâm kích thích em. Em không muốn tin, không nghĩ tới lời nói của họ, dù em sợ bóng tối lại bị trói chân nhốt mình dưới hầm, em cũng không sợ hãi, nhưng … em thật không ngờ sau lần đó, em thường xuyên bị ảo giác, tinh thần rối loạn, không bình thường, như vậy, anh còn muốn hay không?”

 

Cố Tiểu Mạch chậm rãi nói ra, cô cố gắng hết sức duy trì giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong giọng nói không kiềm chế được sự run rẩy.

 

Sau lần đó, Mộ Bắc Ngật luôn cố gắng tìm đủ mọi cách để bù đắp cho Cố Tiểu Mạch, nhưng bây giờ cô ấy lại nói ra một cách bình tĩnh như thế, giống như đang hung hăng xé rách vết sẹo sâu trong lòng.

 

“Anh đã cầu hôn rồi, em muốn làm tôi hối hận sao? Cố Tiểu Mạch, lý do này không thể thuyết phục anh” Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật dần dần tối sầm lại, ẩn ẩn trong đó có một dòng nước ngầm chảy qua.

 

Chẳng lẽ anh vẫn còn quá nhẹ tay với bọn người Cố Lan Tâm hả?

 

Đến bây giờ họ còn ở bên ngoài tác oai tác quái?

 

Cố Tiểu Mạch hít hít mũi, Mộ Bắc Ngật nói tiếp: “Đừng nghĩ đến việc đổi ý, anh nhớ rõ ràng là em vừa nói sẽ không bội tình bạc nghĩa, bệnh sẽ chữa khỏi thôi, anh muốn cả em và đứa nhỏ.”

 

Anh nhẹ nhàng ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng, nơi mềm yếu nhất trái tim rối tinh rối mù, cô đã một mình chịu đựng bao lâu rồi? Bây giờ mới dám để lộ một chút cảm xúc thật của mình.

 

Sau khi dỗ Cố Tiểu Mạch đi ngủ, Mộ Bắc Ngật tùy tiện thay một cái áo sơ mi, khoác một chiếc áo gió màu đen và rời khỏi nhà họ Mộ, anh lái xe một mình chạy thẳng đến bệnh viện.

 

Anh đi trên hành lang yên tĩnh và tìm thấy chính xác phòng của Cố Lan Tâm.

 

Trên lễ phục đã đính quá nhiều kim loại nặng, mà Cố Lan Tâm bị dị ứng nặng với những thứ này, may mắn thay đã được phát hiện sớm và điều trị kịp thời, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

 

Không biết phóng viên tòa soạn nào đã đến bệnh viện, lấy hồ sơ bệnh án rồi tung lên mạng khiến dư luận càng dậy sóng.

 

Lương Dật An theo lo lắng cho thân thể của Cố Lan Tâm, khi vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Cố Lan Tâm ông đã đụng phải một người.

 

Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, ý tứ trong mắt đều lộ rõ, không cần nhiều lời, đã giao chiến với nhau rất nhiều lần.

 

Lương Dật An sắc mặt bình tĩnh, đề nghị: “Đi ra ngoài uống một chén?”

 

“Không cần”

 

“Thăm Lan Tâm?”

 

Khóe miệng Mộ Bắc Ngật nhếch lên cười lạnh, không hề lưu tình nói: “Đến xem cô ta còn sống không”

 

Nghe xong lời này, Lương Dật An nhất thời có chút kinh hãi.

 

Ông từ từ ngước mắt lên, mang theo vài phần cảnh cáo và khuyên ngăn: “Tổng giám đốc Mộ, bây giờ tôi có trách nhiệm phải chăm sóc Lan Tâm, nếu cậu muốn làm cái gì thì phải qua cửa của tôi trước đã”

 

Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến việc Lương Dật An và Cố Lan Tâm đã “thông đồng” với nhau như thế nào, và chỉ sợ rằng ngay từ đầu ông ta đã cố ý tiếp xúc với Cố Tiểu Mạch.

 

“Tổng giám đốc Lương là người ngay thẳng và tốt bụng, tôi không phản đối việc ông tiếp xúc với Tiểu Mạch nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng tôi có thể chặn hết mọi tiếp xúc giữa ông và Tiểu Mạch. Nếu ông Lương muốn bảo vệ Cố Lan Tâm, tôi không phản đối, nhưng ông Lương tốt nhất là nên cố gắng che chở cho Cố Lan Tâm chu toàn, nếu không để cô ta tự làm tự chịu, không còn đường lui, thì ông đừng trách tôi vô tình.

 

Mộ Bắc Ngật không giấu giếm, trực tiếp nói thẳng ra, gắn từng tiếng cảnh cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play