Cố Tiểu Mạch có thể cảm nhận rõ ràng sự vui sướng của anh, cả thể xác và tâm hồn đều bị xâm chiếm bởi sự vui vẻ.

 

Nhưng sau khi hôn sâu mấy chục giây, Mộ Bắc Ngật mới tạm buông môi cô ra một lúc, Cố Tiểu Mạch thở gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Mộ Bắc Ngật, anh có thể đừng..”

 

“Cố Tiểu Mạch, chúng ta động phòng hoa chúc trước được không?”

 

Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng bóp cằm cô, mắt anh rơi xuống đôi môi sưng đỏ vì nụ hôn của cô, ướt át đỏ bừng nhìn đặc biệt hấp dẫn.

 

Cố Tiểu Mạch không thể theo kịp mạch não của anh, cô chỉ biết răng trước đây anh rất rụt rè và lạnh lùng, tính tình kiềm chế, không bao.

 

giờ bộc lộ cảm xúc khác, nhưng giờ thì rõ ràng là … hừ!

 

Đang mơ mơ màng màng, trên ngón áp út dường như có thêm thứ gì đó, cô lười biết đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống, thì mới phát hiện trên ngón áp út có thêm một chiếc nhãn.

 

Mộ Bắc Ngật thản nhiên giải thích: “Trước đó em cũng chưa từng nhìn qua, bây giờ phát hiện, quả nhiên đeo trên tay em mới là đẹp nhất”

 

Trái tim của Cố Tiểu Mạch đột nhiên rung động: “Chiếc nhẫn này là sau khi nhớ ra em đi đặt hả?”

 

“Đã lâu lắm rồi, lâu đến mức không nhớ được”

 

Mộ Bắc Ngật đã động lòng với Cố Tiểu Mạch từ rất sớm, sớm đến mức ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra được. Khi đó anh rõ ràng là rất tin tưởng thân phận Cố Lan Tâm, nhưng khi đi công tác, lúc nhìn thấy chiếc nhẫn anh yêu em đến hết đời này, ma xui quỷ khiến như thế nào anh lại đặt một cái.

 

Ngón tay của Cố Tiểu Mạch thon dài và tinh tế, khi đó Mộ Bắc Ngật vẫn chưa từng nắm tay cô nhưng lại có thể dựa theo trí nhớ của mình mà tìm ra một kích cỡ phù hợp.

 

Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất thích hợp.

 

Cố Tiểu Mạch suy nghĩ chuyển động, trong lòng lại ấm áp không nói nên lời, Mộ Bắc Ngật tiếp tục kéo cô gần lại vừa hôn lên môi cô vừa trầm thấp nói: “Tập trung”

 

Gần cả buổi trưa đều trôi qua trên giường, khi Cố Tiểu Mạch mơ mơ.

 

màng màng tỉnh dậy, thì đã chạng vạng rồi.

 

Cố Tiểu Mạch cử động cơ thể mỏi nhừ của mình, mỗi một tấc da thịt đều cảm thấy đau nhức, cô ấy thâm mắng một tiếng cầm thú…

 

“Dậy rồi hả, vợ?” Trong không khí đột nhiên vang lên một giọng nói.

 

Mộ Bắc Ngật đang mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, tay cầm ly sữa đặt lên bàn, vẻ mặt vô cùng thoải mái, khi nói câu này, chữ cuối cùng của anh hơi cao lên, vô cùng dễ nghe.

 

Cố Tiểu Mạch đột nhiên bị mê hoặc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, dường như đang tố cáo anh cưỡng ép cô, làm cho cô phải ngủ đến chạng vạng!

 

“Chúng ta vẫn chưa kết hôn”

 

Cố Tiểu Mạch nói đâu ra đấy,Mộ Bắc Ngật nhếch môi mỏng, đôi mắt đen láy nhìn chăm chằm vào cô.

 

Mộ Bắc Ngật môi mỏng khẽ mở, anh nhẹ nhàng nói: “Cố Tiểu Mạch, muốn nuốt lời hả?”

 

Ai bảo anh ăn hiếp cô ghê gớm như vậy, khi cô đóng vai mẹ của cô cũng không quên chiếm tiện nghỉ.

 

Nếu cô thật sự không tỉnh lại, tư tưởng anh nhất định sẽ méo méo!

 

Cố Tiểu Mạch bĩu môi, trong lòng cũng không muốn nói ra những lời đi ngược lại trái tim mình: Nếu em đã đồng ý rồi, tôi đương nhiên sẽ không nuốt lời. Nếu anh không yên tâm, chúng ta có thể ký hiệp ước, Cố Tiểu Mạch tuyệt đối sẽ không bội tình bạc nghĩa”

 

Đây dường như là lần đầu tiên Mộ Bắc Ngật nghe thấy cô thông báo.

 

chính thức như vậy, dáng vẻ nghiêm túc của cô thực sự rất đáng yêu, anh nhịn không được muốn làm điều xấu ngay lập tức.

 

Nhưng hôm nay quả thực đã làm hơi nhiều lần, nếu tiếp tục bắt nạt cô, e rằng Cố Tiểu Mạch sẽ đuổi anh ra khỏi phòng.

 

Hầu kết Mộ Bắc Ngật chuyển động, cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân, mặt không đổi sắc nói: “Ừm, có những lời này của em như vậy là đủ rồi, cũng không cần ký hiệp ước gì cả, dù sao…”

 

“Cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play