Chương 241:
Cố Tiểu Mạch nắm chặt tài liệu trong tay, cô hung dữ ném lên bàn, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm cô, “Không đồng ý? 500 vạn không phải là con số nhỏ.”
Khuôn mặt đẹp trai của anh không có biểu cảm gì cả, hừng hờ nói: “Tôi biết cô sẽ không đồng ý, nói cho tôi biết tại sao lúc ở nhà cũ nhà họ Mộ cô lại ký tên, hay là cô chỉ cần 100 vạn đó, không đồng ý với tôi?”
Câu này nói đúng rồi đấy, Cố Tiểu Mạch tạm thời vứt sự áy náy sang một bên, cô lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, anh nói đúng rồi đó, tôi không đồng ý.”
Mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, giọng nói lạnh như băng, “Tại sao?”
“Chuyện tốt như thế này làm sao đến lượt tôi chứ? Cố Tiểu Mạch tôi không có cái phúc đó, thế nên mong Tổng giám đốc Mộ cất hợp đồng đi.”
Cố Tiểu Mạch nghiêm túc trả lời, nhưng trong lòng giống như có một con cá nóc, phập phồng phập phồng, không, Mộ Bắc Ngật chọc cô tức muốn nổ tung.
Mộ Bắc Ngật buồn bã, “Cố Tiểu Mạch, tại sao lại đối xử với tôi…”
Hai chữ tần nhẫn vẫn chưa nói ra thì một tiếng động vang lên ngắt lời anh.
Một người không lễ phép, đến gõ cửa trước khi đi vào cũng không biết thì chỉ có cậu chủ nhỏ của nhà họ Mộ mà thôi, Mộ Thiếu Lãnh mở cửa, từ bên ngoài huênh hoang bước vào.
Vừa bước vào đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, hai mắt Mộ Thiếu Lãnh sáng lên.
Nghe thấy có tiếng động, Cố Tiểu Mạch bất giác nhìn về phía cửa phòng, cậu chủ nhỏ của nhà họ Mộ?
Mộ Thiếu Lãnh cũng nhận ra Cố Tiểu Mạch, cậu ta chỉ vào mũi cô nói: “Cô không phải là nhà thiết kế sao, yô, trùng hợp ghê, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Giọng nói không hề che giấu đi sự trêu chọc, cậu ta cười khinh khỉnh.
Mộ Bắc Ngật chau mày, ánh mắt không vui, tạm thời bảo Cố Tiểu Mạch đi ra ngoài, “Cố Tiểu Mạch, đi pha hai cốc cà phê rồi mang vào đây.”
Cố Tiểu Mạch không thể cãi lời anh, chỉ có thể sụt sịt đi ra khỏi phòng làm việc.
Cố Tiểu Mạch vừa rời đi, Mộ Thiếu Lãnh cười nham hiểm: “Mộ Bắc Ngật, cô ta là Cố Tiểu Mạch à? Trông cũng xinh đẹp đó, là mẫu con gái mà tôi thích.”
Lời vừa dứt, Mộ Thiếu Lãnh không chú ý đến mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, anh không vui chút nào!
Mộ Thiếu Lãnh vẫn không biết điều mà tiếp tục nói, “Này, Mộ Bắc Ngật, đưa số điện thoại của cô ta cho tôi, có điều, cô ta sẽ nghe lời anh đi pha cà phê sao? Cô ta làm gì ở Mộ Thị?”
“Không liên quan đến cậu.” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đáp một câu.
Với tính cách của Mộ Thiếu Lãnh, cậu ta không vui liền vỗ mạnh một phát vào chân, “Mộ Bắc Ngật, đừng cho rằng tôi không biết hôm qua anh và ông nội cãi nhau, xem ra anh đã chán ở Mộ Thị rồi, nếu vậy thì mau nhường lại vị trí đó cho tôi? Đây vốn không phải là thứ thuộc về anh.”
“Cậu đến đây làm gì, nếu không có chuyện gì, tôi mời bảo vệ đến nhé?” Ánh mắt sâu thẳm, anh vẫn ngồi trên ghế làm việc, không hề đứng lên, với Mộ Thiếu Lãnh cái người này thì không cần anh phải đứng lên tiếp đãi.
Mộ Thiếu Lãnh sa sầm mặt, cậu ta phẫn nộ, “Mộ Bắc Ngật, anh đừng có quá đáng, Mộ Bắc Ngật, anh coi những lời của tôi như gió thoáng qua sao, lần trước tôi tìm anh để nói về chuyện cấp tiền cho tôi, chuyện đã qua rất lâu rồi, đến bây giờ anh vẫn không chuyển tiền cho tôi. Tôi muốn đầu tư vào cửa hàng trang sức, anh coi như không tồn tại đúng không?”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn cậu ta, anh lên tiếng đả kích, “Người phụ nữ đó vẫn chưa từ bỏ à? Cậu cũng chỉ có tác dụng đó thôi, Mộ Thị không có tiền để cho cậu, nếu cậu muốn đợi thì cứ tiếp tục đợi đi!”
Lúc Mộ Thiếu Lãnh sắp nổi trận lôi đình thì Cố Tiểu Mạch từ bên ngoài bước vào, cô bưng hai cốc cà phê đi đến bàn uống nước, hững hờ lên tiếng: “Cà phê của anh.”
Sự phẫn nộ của Mộ Thiếu Lãnh chợt tiêu tan, ánh mắt cậu ta rơi lên người Cố Tiểu Mạch, nhất là khi co khom người, đường cong của khuôn ngực lại càng rõ ràng và quyến rũ.
Cố Tiểu Mạch không ngốc, cô có thể nhìn ra sự nham hiểm và háo sắc trong đôi mắt của Mộ Thiếu Lãnh, cô đứng lên đi ra bên ngoài.
Không ngờ, Mộ Thiếu Lãnh nhân lúc cô không đề phòng, giơ tay ra nắm lấy cổ tay của Cố Tiểu Mạch kéo cô về phía sau.
Cố Tiểu Mạch hét lên, cả người ngã vào lòng của Mộ Thiếu Lãnh?
Cố Tiểu Mạch tức giận, cô lập tức giãy giụa, “Khốn nạn, buông ra!”
Mộ Bắc Ngật cũng lập tức phản ứng lại, anh dùng tốc độ nhanh nhất để đứng dậu và lao đến trước mặt Mộ Thiếu Lãnh, sau đó anh kéo Cố Tiểu Mạch ra khỏi vòng tay của Mộ Thiếu Lãnh.
Vì tức giận nên mặt của Cố Tiểu Mạch hơi đỏ ửng, cậu chủ nhỏ của nhà họ Mộ bị bệnh thần kinh à?
Cô đứng bên cạnh Mộ Bắc Ngật, anh ôm nhẹ vào eo cô, ánh mắt Mộ Thiếu Lãnh rơi lên hai người, hiếm có khi cậu ta lại thông minh lanh lợi: “Yô, Mộ Bắc Ngật, không ngờ anh lại dám cản tôi, chuyện của tôi và cô ta liên quan gì đến anh, tại sao anh lại bảo vệ cô ta, lẽ nào cô ta cũng là người phụ nữ mà anh yêu?”
Nếu không phải vì thân phận của Mộ Thiếu Lãnh, Cố Tiểu Mạch đã hất cả cốc cà phê nóng hổi kia vào mặt cái tên Mộ Thiếu Lãnh muốn ăn đòn này rồi!