Chương 240:
Cố Lan Tâm không cam tâm, cô ta tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng: “Bắc Ngật, anh không thể nào bận đến mức không có một chút thời gian dành cho em, hay là em đến phòng làm việc chờ anh nhé?”
Dịch Bách chớp chớp mắt, hai cô Cố đều ở trong phòng làm việc của Sếp, hình như kết cục sẽ không tốt cho lắm… “Lan Tâm, bây giờ em đã không còn hiểu chuyện nữa?”
Trực tiếp phê bình Cố Lan Tâm khiến sắc mặt Cố Lan Tâm chợt thay đổi, mặt trắng bệch, bàn tay đang ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật cũng buông lỏng.
“Anh nhớ lúc anh làm việc sẽ không thích người khác làm phiền, em biết điều đó.”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nói một câu, cửa thang máy mở ra, Mộ Bắc Ngật hất tay Cố Lan Tâm rồi đi vào trong với vẻ mặt điềm tĩnh.
Anh vứt lại Cố Lan Tâm ở phía sau, nhưng cô ta lại không dám tiến lên phía trước… Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật đến tầng cao nhất cùng một lúc, Cố Tiểu Mạch cầm bữa sáng loạng choạng bước ra ngoài, vừa hay chạm mặt Mộ Bắc Ngật và Dịch Bách.
Cô mở to mắt, sau đó nhìn về phía tháng máy riêng, ơ ơ, Cố Lan Tâm đâu?
Không ở đó?
Cô nhìn quanh bốn phía, Mộ Bắc Ngật đút tay vào túi, anh lên tiếng hỏi, “Ở trước mặt tôi còn nhìn xung quanh?”
Cố Tiểu Mạch lập tức lắc đầu, “Không có, vừa nãy nhìn thấy Cố Lan Tâm, tôi còn tưởng cô ta đi cùng với anh lên đây.”
Hu hu, nói xong Cố Tiểu Mạch liền cảm thấy hối hận, tại sao cô lại nói ra những lời trong lòng chứ… Khóe miệng của Mộ Bắc Ngật nhếch lên, “Sau đó thì sao?”
Anh có thời gian rảnh để đứng ở đây đợi câu nói tiếp theo của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch chớp chớp mắt, chỉ có thể nhìn vào mắt anh mà nói: “Nếu cô ta không đến gây chuyện với tôi thì chúng tôi chẳng có chuyện gì cả, nhưng nếu cô ta vô duyên vô cứ đến gây sự thì tôi sẽ bắt bẻ lại, dù sao với tôi mà nói, cô ta chỉ là người chị cùng cha khác mẹ chứ không phải phu nhân nhà họ Mộ.”
Ha ha, lúc Cố Tiểu Mạch hung hăng rất là có khí phách đó.
“Người người đều muốn giành lấy vị trí đó, cô Cố thích tiền như vậy, sao không gả vào nhà họ Mộ, thứ cô có không chỉ là 100 vạn.”
Cố Tiểu Mạch tức muốn khóc, tại sao Mộ Bắc Ngật cứ lấy 100 vạn ra để chặn họng cô lại vậy… Cô mếu máo, sau đó lại cười xinh đẹp, cô lắc lư bữa sáng trước mặt Mộ Bắc Ngật: “Biết Tổng giám đốc Mộ vẫn chưa ăn sáng nên tôi đặc biệt chuẩn bị bữa sáng…”
“Tôi ăn rồi.”
Nói xong, Mộ Bắc Ngật đi thẳng về phía trước, Dịch Bách sững sờ, hóa đã ngay tại chỗ, bây giờ vị trí đã thay đổi rồi sao? Bây giờ là cô Cố theo đuổi Sếp??
Cố Tiểu Mạch bị dội lên đầu gáo nước lạnh, cô cười còn xấu hơn cả khóc, nhưng rất nhanh cô đã hoàn hồn, cô thân thiết đi về phía Dịch Bách, “Dịch Bách, có ăn sáng không, tôi còn mang cả phần của anh.”
Thật ra, cô mua hai phần, Mộ Bắc Ngật không ăn, một hình cô không ăn hết được.
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên dừng bước, anh nghiêng đầu, anh nhìn hai người đằng sau, anh cắn chặt môi, nghiến răng kèn kẹt.
Còn Cố Lan Tâm, cô ta đứng ở trong góc khuất phía xa xa nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt đố kỵ và căm hận.
Cố Tiểu Mạch giải quyết bữa sáng xong liền đi đến phòng làm việc, cô chủ động đề nghị Mộ Bắc Ngật giao công việc cho cô, đôi mắt sáng long lanh không hề che giấu đi sự nịnh hót.
Nhưng hiếm có khi Cố Tiểu Mạch chọc trời chọc đất lại ngoan ngoan nghe lời như vậy.
Mộ Bắc Ngật đang chăm chỉ làm việc, khuôn mặt nghiêm túc như thể bức tượng được điêu khắc tinh tế, nghiêm túc, không có bất cứ biểu cảm gì.
Cố Tiểu Mạch chốc chốc lại nhìn trộm anh, đến lần thứ n, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Mộ Bắc Ngật, “Cố Tiểu Mạch.”
Cố Tiểu Mạch lập tức tỉnh táo, cô nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đang cầm một tập tài liệu vừa mới in xong ở trong tay, ánh mắt ra hiệu cho Cố Tiểu Mạch, “Đến đây.”
Nghe xong, Cố Tiểu Mạch đứng lên ngay lập tức, cô chạy lon ton đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, giọng nói nhẹ nhàng, “Sao thế?”
Giọng nói nhẹ nhàng này khiến Mộ Bắc Ngật nảy sinh ảo giác.
Anh mím chặt môi, không nói lời nào nhưng đưa tài liệu cho cô.
Cố Tiểu Mạch không hiểu, cô nhận lấy tài liệu, nhưng đến lúc nhìn thấy nội dung trên đó, mặt Cố Tiểu Mạch đen như đít nồi.
Mộ Bắc Ngật rõ ràng là đang “làm nhục” cô.
Nội dung là nếu Cố Tiểu Mạch làm trợ lý đời sống đủ ba năm, Mộ Thị sẽ thưởng cho cô 500 vạn.
“500 vạn gấp 5 lần 100 vạn.” Mộ Bắc Ngật trầm giọng lên tiếng nhắc nhở.