Sau khi trở về tòa nhà thì đoàn người lập tức tách ra, Cửu Âm và Cửu Dương phải ở lại chăm sóc Silver, Di Giai nghe nói anh cũng bị thương nhẹ. Với sự việc xảy ra bất ngờ kia, đức vua rất tức giận, lập tức cho người đi điều tra rõ nguyên nhân. Di Giai dĩ nhiên chẳng liên quan gì đến việc này, cô về tới không gian liền nằm vật ra giường ngủ, nói là ngủ nhưng thật ra là nhắm mắt suy nghĩ, tâm loạn sao có thể ngủ yên.

Di Giai sắp xếp lại một loạt các sự kiện từ trước tới giờ, nút thắt chính là khi cô bị mất một đoạn ký ức sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Tử Cầm, thẻ đen rõ ràng mọi chuyện thì lại cố tình giấu giếm, rồi có khi ngài Silver lại chính là người đứng sau tất cả!

Và tại sao khi nghe cô nói Cửu Âm vẫn bình thản đến vậy?

Cần thêm thông tin nữa! Giác quan thứ 6 nói cho cô biết cần tìm hiểu rõ ràng về vị chủ nhà số 1 kia, nhưng trang chủ của hệ thống chỉ đọc được tin tức trong tòa nhà, không kết nối với thông tin bên ngoài. Việc tìm hiểu tin tức gần như là không thể.

"Được cái gì chứ?"

Ai đó?

Di Giai đột nhiên cảm giác như bị bóng đè, không thể mở mắt, lại có một giọng nói lạ vang lên trong đầu.

"Được cái gì chứ?"

Cái gì?

"Cực khổ trả giá nhiều như vậy... cuối cùng được cái gì chứ?"

Di Giai mở to mắt bật dậy, thẻ đen đang xem tin tức liền giật thót:"Ngươi dậy rồi à? Ngủ lâu quá đấy! Bao giờ làm nhiệm vụ tiếp theo?"

"Lâu?" Rõ ràng chỉ mới chợp mắt.

"Phải! 7 tiếng rồi!" Thẻ đen tắt bỏ tin tức đang xem, mở ra một trang mới:"Sắp đến thời gian lọc nhiệm vụ giả, ta nộp danh sách hoàn thành của ngươi lên nhé."

Cô liếc qua rồi gật đầu, uể oải đứng dậy thay ra bộ đồ nâu nhét vào ngăn kéo, che miệng ngáp:"Nhiệm vụ tiếp theo là gì ý nhỉ?"

"Thế giới tu tiên, nhiệm vụ đôi. Thu thập đồ hiện đại lạc vào và vá lỗ hổng không gian."

"Ừ." Di Giai nhắm mắt, quay trở lại cuộc sống bình thường thôi... làm nhiệm vụ... coi đó như một giấc mơ...

Mới là lạ!

Cô day trán nhắn tin cho Dương Thiệu.

55555: Rảnh không? Đi làm nhiệm vụ.

5200: Tới liền. Động Cúc.

Bên bàn số 18 Dương Thiệu đã ngồi sẵn, hắn vẫy tay với Di Giai khi thấy cô đứng ở cửa ngó nghiêng:"Bên này!"

Di Giai đang đi tới thì bị một người tiến lên chặn đường, cô thở dài:"Lưu Tích Quân..."

"Di Giai, sắc mặt nàng xanh sao quá nha. Làm gia thật đau lòng!" Lưu Tích Quân tủm tỉm cất giọng trêu đùa.

"Ta sắp phải làm nhiệm vụ đây, bận lắm."

"Nhiệm vụ gì vậy? Cho gia làm với!"

Di Giai mặt vô biểu tình đi vòng qua Lưu Tích Quân, Dương Thiệu nhíu mày nhìn cô ả bám theo Di Giai như một cái đuôi nhỏ, khó hiểu:"Cô ta đi theo làm gì?"

"Ai biết."

Lưu Tích Quân nhìn Dương Thiệu từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày dịch qua Di Giai, che miệng thầm thì:"Đó là gu của nàng sao? Ngoại trừ 1 cục thịt không dùng được thì cái gì gia đều hơn hắn."

Chắc cô ấy thấy lần nào gặp bọn họ đều đi cùng nhau nên đã hiểu lầm, nhưng Di Giai cũng lười giải thích, cô rút ra thẻ bài vẽ 1 đường lên không trung mở ra thế giới:"Vào nhiệm vụ đi."

"Được." Dương Thiệu bước vào trước. Bên ngoài Lưu Tích Quân lại ăn vạ bám tay áo Di Giai không buông:"Đi với nhau một đêm, vừa về nàng liền trở mặt, coi như không biết gia sao?"

Mấy người gần đó nghe được lập tức bàn tán xầm xì, Di Giai đen mặt:"Ngươi muốn gì?"

Lưu Tích Quân lập tức lôi ra thẻ đen của mình:"Kết nối, lần này không được xóa!"

Dù sao cũng không phải người xa lạ nên Di Giai đồng ý, giải quyết xong Lưu Tích Quân cô mới bước vào thế giới kia.

Lưu Tích Quân nhìn hình bóng Di Giai dần biến mất trong không khí, nụ cười trên môi càng thêm đậm.

Di Giai biết mình sẽ tới thế giới tu tiên, nhưng cô chưa hề xem trước thân phận của mình là gì, đến khi vào rồi mới biết là một người câm.

Nơi đây gọi là Châu Trì đại lục, nơi Di Giai ở là 1 trong 3 giáo phái tu tiên lớn mạnh nhất ở đây Sắc Môn Giáo, việc thường ngày của nguyên chủ là gánh phân bổ củi pha nước tắm, cũng có thể coi là bị bắt nạt. Nguyên chủ tính tình hiền lành tự ti, chịu ủy khuất cũng chẳng phản ứng, cuối cùng mọi người như một thói quen mà sai bảo cô. Cái kết là về sau nguyên chủ trong một lần bất cẩn liền ngã núi chết, nghe có vẻ mờ ám nhưng cũng không có ai điều tra sâu vào việc này. Cơ thể này nguyên chủ không lấy lại, tức là Di Giai không cần quan tâm tới kết cục sau khi cô rời đi.

'Cộc cộc'

Tiếng gõ cửa vang lên.

Bây giờ mới gần sáng, có chuyện gì gấp sao? Di Giai ôm một bụng nghi hoặc tiến ra mở cửa.

"Ngươi còn ngủ? Ngủ ngon quá nhỉ?" Cô gái đối diện chua ngoa nói, nhưng giọng vẫn đè thấp:"Phần nước tắm hôm nay gấp đôi, ngươi còn không mau đi gánh, gánh không kịp thì xem Diệp sư huynh xử lý ngươi thế nào!"

Di Giai ngáp một cái, giơ tay đánh ngất người kia.

Ồn ào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play