Trong xe ngựa, Silver đột nhiên quay sang hỏi Di Giai:"Cậu thật sự định dùng linh hồn con người làm quản lý đấy à?" Linh hồn không có kế ước, làm sao biết liệu họ có mãi trung thành hay không?

Di Giai dĩ nhiên hiểu cậu có ý gì, nhún vai:"Mình cũng là một linh hồn."

Cô biết ở thế giới này, linh hồn con người không hề được xem trọng, thậm chí nếu nhiệm vụ giả đi lang thang bên ngoài tòa nhà còn bị bắt giam, nhưng biết làm sao được? Ở thế giới con người nếu xuất hiện động vật kỳ lạ không phải cũng bị đối xử như vậy sao? Cô không ép thế giới này vận hành theo ý mình, nhưng ít nhất ở nơi trong tầm kiểm soát của cô, cô muốn linh hồn được bình đẳng.

"Không giống nhau." Silver lại phản bác, vô cùng nghiêm túc nói:"Nếu linh hồn nào cũng như cậu thì làm gì còn các chủ nhà nữa?"

Di Giai dở khóc dở cười:"Nhờ Đông Đông thôi."

"Nhắc mới nhớ. Cậu còn định giữ hắn trong tòa nhà đến tận bao giờ?"

"Từ lúc thả Đông Đông ra mình đã cho hắn tự do rồi, là hắn không chịu đi..." mà cô cũng cho rằng hắn không có nơi để đi nên đã chấp nhận chứa chấp...

Bao ăn!

Bao ở!

Bao nghịch!

"Nghĩ lại thì Đông Thương Tang Thanh đồng ý giúp cậu đoạt ghế chủ nhà cũng đủ điên rồi, hai người chẳng ai nghĩ đến hậu quả gì cả."

"Hậu quả? Silver à, mình vẫn là người thắng cuối cùng đó thôi."

"Xì... Vương tử Ros vẫn muốn kết hôn với cậu à?" Silver đột ngột đổi chủ đề.

"Không biết." Nhắc đến chuyện này Di Giai lại thấy phiền hà, Đức Vua có hai người con trai là Res và Ros, Res chính là người được đề cử cho vị trí vai vàng đời tiếp theo, còn Ros không biết đang suy tính điều gì, dùng hết mọi cách cầu xin Đức Vua ban hôn với cô, cũng may Đức Vua vẫn giữ im lặng.

Luật trong hoàng tộc ở đây có một điểm đặc biệt tàn nhẫn, con của Đức Vua nhưng không được thừa kế thì khi đủ tuổi trưởng thành sẽ bị trục xuất khỏi cung điện làm quý tộc bình thường, muốn gặp người thân cũng không có tư cách. Khi nào đức vua băng hà, Res lên ngai cũng là lúc Ros bị trục xuất.

"Nếu không còn cách nào... hay là cậu đi đăng ký với mình trước đi?" Silver cũng biết chuyện này khó giải quyết, sau một hồi lâu suy nghĩ, cậu đề nghị.

Di Giai lại lắc đầu bác bỏ:"Mình không muốn thành gái một đời chồng."

"Chồng cậu là mình không tốt hơn hắn à? Còn có thể liên kết hai nhà chúng ta lại, chẳng có mặt hại nào cả."

"Mình sẽ suy nghĩ sau."

Tới tòa nhà của mình, Di Giai tạm biệt Silver rồi nhảy vào qua cửa sổ, không ngờ lại đụng trúng một người bên trong, cả hai ngã nhào ra đất.

"Cửa chính nhà này là để trưng sao!" Đông Thương Tang Thanh đau đến nhe răng.

Di Giai vội vàng kéo hắn dậy:"Xin lỗi xin lỗi, thói quen..."

"Ban nãy Vương Tử Ros cho mời ngươi vào cung điện đấy."

"Kệ hắn." Di Giai chẳng quan tâm, chủ nhà chỉ kém đức vua, vương tử cũng thấp hơn một bậc. Cô có quyền không đếm xỉa đến hắn.

"Ngài Sergi. Danh sách nhiệm vụ giả không hoàn thành nhiệm vụ đã được đẩy lên hệ thống rồi, bao giờ tiến hành mạt sát?" Lúc này Minh Vương đột nhiên lên tiếng, nhìn dáng vẻ như thể đứng đợi ở cửa được một lúc rồi.

"Để đó đi." Di Giai gật đầu ra hiệu đã biết, Minh Vương bấy giờ mới xoay người ra ngoài. Hắn luôn là một người nghiêm túc với công việc, chưa từng để cô phải lo lắng.

Đông Thương Tang Thanh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giở giọng thăm dò:"Vậy ngươi định tính sao với tên Vương Tử đó?"

"Kệ thôi, ta không chịu, hắn còn có thể làm gì? Sao các người lo lắng hơn cả ta thế?"

Ánh mắt Đông Thương Tang Thanh khẽ động:"Silver nói gì với ngươi rồi?"

"Ngươi không cần biết." Cô đi vòng qua hắn.

"Di Giai." Đông Thương Tang Thanh đột nhiên kéo cô vào lòng, nhẹ giọng uy hiếp bên tai:"Nếu ngươi không nói, ta sẽ không cho ngươi sờ múi bụng nữa."

"..." +100 sát thương!

Di Giai dán trong ngực hắn tiện tay sờ sờ, cuối cùng buông móng vuốt chịu thua:"Sờ không thấy nữa, ngươi béo lên rồi."

"..." + 1000 sát thương!

Đông Thương Tang Thanh tức đến nỗi suýt ngất đi, hắn vạch áo đến ngực, nói bằng giọng hết sức lả lơi:"Cho ngươi sờ lại..."

Di Giai lại nghe thấy trong lả lơi đó có chút nghiến răng nghiến lợi, cũng tập trung nhìn xuống múi bụng hắn một hồi, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, đâu thấy hắn luyện tập bao giờ, tại sao múi vẫn chưa biến mất, còn càng ngày càng thuận mắt như vậy? Cơ bắp của Đông Thương Tang Thanh là loại tiêu chuẩn không quá đô con, mặc áo kín lại liền bị cho là thư sinh ẻo lả, Di Giai thích nhất dáng người vai rộng eo thon của hắn.

Cuối cùng bị sắc đẹp thuyết phục, cô vừa sờ vừa rơi nước mắt bán rẻ Silver:"Cậu ấy nói ta đi đăng ký kết hôn với cậu ấy trước, giải quyết vấn đề này triệt để."

"Ngươi có đồng ý không?"

"Không có."

"Tại sao?"

"Ta không muốn sau khi li hôn liền thành gái một đời chồng."

"...Còn vì gì nữa?"

"...Thủ tục li hôn khá phức tạp."

"Di Giai." Đông Thương Tang Thanh đột ngột giữ lại bàn tay đang đặt trên bụng hắn của cô. "Nếu ngươi lấy một ai, những bộ phận mà ngươi từng dùng chạm vào ta, ta chắc chắn sẽ chặt khỏi cơ thể ngươi."

Di Giai chớp mắt kinh ngạc:"Ngươi muốn bộ phận nào ta đều cho ngươi mà! Cùng lắm ta làm một cơ thể khác!"

"..." Đông Thương Tang Thanh im lặng đánh giá cô, hắn biết cô thích nhất là giả ngu, nhưng cũng không biết lúc nào cô ngu thật!

Di Giai lại tưởng tâm trạng hắn không tốt, chọt chọt vai hắn mấy cái:"Làm sao vậy?" Không phải đều cho ngươi sao?

Hắn hơi mỉm cười rồi lắc đầu, kéo tay cô đi về phía phòng ăn:"Sắp tới bữa trưa."

Di Giai nhìn Đông Thương Tang Thanh từ phía sau, ánh mắt hơi thâm trầm, dù chỉ một khắc ngắn ngủi nhưng rõ ràng cô đã thấy hắn phát ra một tia sát ý với cô, là ảo giác ư?

Trong phòng bếp, Mạc Lâm vừa đúng lúc đặt món cuối cùng xuống bàn, trong tòa nhà chỉ có cơ thể Di Giai và Hiri cần ăn, đôi lúc rảnh cậu sẽ tranh việc nấu ăn với Hiri, ví dụ như hiện tại.

"Cuối tháng rảnh rỗi nhỉ?" Di Giai ngồi vào ghế, Đông Thương Tang Thanh vòng ra sau đẩy ghế lại gần bàn cho cô, sau đó mới đi tới vỗ vai Mạc Lâm một cái:"Vất vả rồi."

Mạc Lâm giật mình, có chút thụ sủng nhược kinh:"À à? Cũng không vất vả lắm... cảm ơn ngài..." Trong lòng họ, người đàn ông bí ẩn sống trên tầng 5 này chính là sủng nam mà Di Giai nuôi, chỉ cần đứng một chỗ phụ trách đẹp như hoa là được. Mạc Lâm từ cái vỗ vai không nặng không nhẹ ấy liền tưởng tượng ra Đông Thương Tang Thanh nghĩ mình đang tranh sủng, vội vàng xin cáo lui, một đường không dám quay đầu lại.

Di Giai lại không để ý mấy việc đó, cô chấm nước canh vẽ vẽ lên mặt bàn, hơi uể oải:"Lại nâng cấp thất bại. Rốt cuộc là vì sao?"

"Không có tiến triển à?" Đông Thương Tang Thanh ngồi xuống bên cạnh, bóc một con tôm đưa lên miệng cô.

"Một chút cũng không..." Di Giai há miệng nhai nhai, tinh thần được đồ ăn vỗ về không ít.

"Ngươi thử thay đổi vật dẫn chưa?" Hắn nhìn đôi môi bóng nhẫy của cô, yết hầu không tự chủ được mà lên xuống.

"Vật dẫn?" bình thường cô hay dùng giấy và bút, thay đổi thành gì đây?

"Thử máu của ngươi xem." nghe thấy giọng Đông Thương Tang Thanh vang lên ngay sát bên tai, cô thoáng do dự:"Có chút giống tà đạo..."

Đông Thương Tang Thanh lại không cho là đúng:"Ngươi đang bế tắc mà, không phải nên thử một chút sao?"

Di Giai bị thuyết phục, dù sao cũng chưa chắc thành công mà? Cô cắn ngón tay, dùng máu vẽ loằng ngoằng lên mặt bàn.

"Phá."

Hôm đó tầng 5 bị san bằng.

Minh Vương cùng Mạc Lâm ở tầng 4 đang nghỉ ngơi, sau đợt rung chấn liền há hốc mồm nhìn lên trần nhà.

Họ vẫn nhớ hôm đó thật nhiều mây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play