Trương Liên Phi bị tọng một họng cơm chó, tâm trạng không mấy tốt, vì thế lúc nói Trịnh Thán gặp quỷ dùng giọng âm u trầm uất, giống như muốn hù dọa Bàng Phi.
Nhưng mà, kể chuyện ma cho một con ma nghe, cho dù câu chuyện đó có đáng sợ cỡ nào đi nữa, nó cũng có hù được con ma đâu. Cho nên, lúc Trương Liên Phi dạt dào tình cảm kể xong, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Bàng Phi.
Trương Liên Phi bất mãn à nha: "Mặt mày là sao đấy?! Bộ chuyện này không đáng sợ hả?"
Bàng Phi à một tiếng: "Tao thấy nó cũng bình thường mà. Mày thấy tao rồi thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan của mày có thay đổi không? Khắp thế giới đâu cũng có ma, hồi trước tao còn là ác quỷ kia kìa, trên con đường kia thêm con ác quỷ lấy mạng thì làm sao? Chuyện thường ở huyện. Chẳng qua không biết bản lĩnh nó như nào thôi. Nếu bản lĩnh lớn, vậy tao không giải quyết được đâu, chỉ có thể nhờ chủ nhân hoặc là thầy ra tay."
Trương Liên Phi ngẫm nghĩ, cảm thấy thằng này nói có lý ta, cậu ta cũng tận mắt nhìn thấy quỷ Bàng Phi rồi, còn sợ ác quỷ chặn đường gì nữa?
"Vậy tối mai mày đi chung với tụi tao lại chỗ đó coi thử? Đến lúc đó tụi này mời mày ăn Haagen-Dazs với KFC!"
Bàng Phi cười lạnh: "Ít nhất phải năm bữa."
"Mày ăn cướp hả!" Trịnh Thán mới nãy ngất xỉu vừa tỉnh lại, hình như cậu ta đã tiếp nhận chuyện thằng bạn mình chết mà sống lại, hơn nữa cực kì bất mãn với hành vi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của thằng bạn mình.
Bàng Phi đặc biệt dứt khoát nhún nhún vai: "Oke thôi, không ăn thì không ăn, dù sao mai tao còn nhiều việc cần làm lắm."
Trịnh Thán miệng run rẩy, thật quá đáng, ỷ vào tụi tao cần mày à!
"Mày, thằng phá của nhà mày! Năm bữa thì năm bữa! Nếu mà mày không giải quyết được ha, tao bảo đảm dán bùa kín người mày!"
Bàng Phi cười cười, dán thì dán đi, dù sao đống bùa bán ngoài đường đa số toàn hàng giả.
Ba người quyết định 9 giờ rưỡi tối mai đến con đường đó nhìn một cái, sau đó Bàng Phi ăn hết một con vịt nướng mà Trương Liên Phi giấu trong tủ lạnh rồi mới thỏa mãn rời đi. Trương Liên Phi khó chịu bóp cổ Trịnh Thán: "Rõ ràng là mày mời tao ăn cơm, cuối cùng thành tao lỗ con vịt nướng! Tao sẽ đi theo ăn ké đồ ăn vặt của mày một tháng! Mày chờ bị tao ăn sạt nghiệp đi!"
Trịnh Thán nghiêng đầu nghĩ: Một tháng sau đồ ăn vặt của tao còn éo có, coi coi mày làm gì!
Ngày hôm sau, Bàng Phi báo cáo chuyện này cho Dịch Tiêu cùng Nhậm Trúc, tuy rằng cậu ta quyết định một mình đi gặp thứ có hiềm nghi là ác quỷ kia, nhưng hiện tại cậu ta mới là quỷ tu mới được một tháng mà thôi, lỡ đâu gặp phải đám quỷ già hay là đại oán linh gì đó, cậu ta đánh không lại có khi còn liên lụy hai thằng bạn tốt, cho nên muốn nhìn xem cha mẹ áo cơm nói thế nào.
Chắc có lẽ là đời trước Dịch Tiêu đã xài hết cái tính thích lo chuyện bao đồng, lảm nhảm của mình, cho nên đời này chỉ còn lại thuộc tính lạnh nhạt in hoa, hoàn toàn không quan tâm mấy chuyện này, cho nên chẳng hề hé răng nói một lời. có điều thầy Nhậm vẫn là một người thích giúp người, đời này yêu cầu là cứu vớt ác quỷ, anh cứu Bàng Phi, cứu Đậu Đậu, cũng không biết tiến độ nhiệm vụ được nhiêu rồi? Nếu con ác quỷ kia cũng tính vào, anh cũng nên đi xem thử một cái.
【 Bíp! Nhắc nhở thân thiện của hệ thống, ngài đã cứu vớt hai ác quỷ, tiến độ nhiệm vụ: 2%. 】
"Phụt!"
Lúc hệ thống báo thầy Nhậm đang uống nước, nghe xong thiếu chút nữa phun nước đầy mặt Bàng Phi.
"Sao vậy?" Dịch Tiêu tức khắc nhìn qua, Nhậm Trúc vẫy vẫy tay, cảm thấy hết sức mệt mỏi: "Không có gì, dù sao mai cũng rảnh, em qua đó xem thử."
Bàng Phi tức khắc vui vẻ ra mặt, có thầy Nhậm bảo kê, mặc kệ là đầu trâu mặt ngựa hay là ác quỷ oán linh, cậu ta cũng méo ngán! Thầy Dịch lại không vui lắm: "Em ở nhà coi anh luyện bảo bối đi."
Nhậm Trúc âm thầm ha một tiếng, anh cũng muốn lắm chứ, nhưng ai bảo tiến độ nhiệm vụ mới có 2% đâu?! Nếu dựa theo phép tính của hệ thống, đời này anh phải cứu vớt ít nhất một trăm ác quỷ mới có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ đấy! Tuy rằng có thầy Dịch thì tiêu diệt ác quỷ rất đơn giản, nhưng hệ thống yêu cầu chính là cứu vớt, vậy không chỉ mỗi bạo lực tiêu diệt, cho nên, thầy Nhậm chỉ có thể thở dài tự tay làm lấy: "Ở nhà mãi cũng không được, thôi để em kiếm chuyện gì làm. Dù sao nếu em không làm được thì nhờ anh, xong chuyện em về ngay, anh cũng đừng quá lo."
Trải qua một trận đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng Dịch Tiêu cảm thấy một người chồng tốt thì không nên kiềm chế sở thích và tự do của bạn đời, tuy rằng hắn muốn lắm lắm, nhưng vì hạnh phúc dài lâu, tạm thời để em ấy đi chơi trước đã.
"Đi sớm về sớm. Đánh không lại thì chạy, có anh."
Nhậm Trúc mỉm cười: "Ừm."
Bàng Phi: "......" Lại bị tọng cơm chó, riết quen luôn, thiệt muốn kiếm cô quỷ xinh đẹp hẹn hò yêu đương vân vân và mây mây, đáng tiếc quỷ đẹp khó tìm.
9 giờ tối, Bàng Phi và Nhậm Trúc rời khỏi nhà, 9 giờ rưỡi tới con đường gần nhà Trịnh Thán, còn nhìn thấy Trịnh Thán cùng Trương Liên Phi đang đứng chờ. Hai người nhìn thấy Bàng Phi thế nhưng còn kéo theo một người thoạt trông vô cùng đáng tin trầm ổn, càng nhìn càng giống chủ nhiệm lớp của mình tới, tâm trạng vừa bối rối vừa thấy may mắn, cứ cảm thấy có thầy cô giáo tới xử lí chuyện này, thật sự là quá tốt.
"Đây là thầy Nhậm. Thầy cực kì cực kì lợi hại luôn!" Bàng Phi giới thiệu.
Trịnh Thán và Trương Liên Phi vội thẳng người chào hỏi: "Chúng em chào thầy."
Nhậm Trúc cười tủm tỉm: "Ừ, đi thôi, chúng ta đi xem thử trên con đường kia có bí ẩn gì? Cũng không thể để mặc nó ảnh hưởng tới sinh hoạt của cư dân lân cận được."
Trịnh Thán tức khắc cảm thấy thầy giáo này thật đáng tin cậy, tiến lên trước chia sẻ tin tức hôm nay cậu ta nghe được: "Thầy Nhậm, hình như hôm nay lại có người mất tích nữa, lần này là một nam sinh. Nhưng mọi người đều hoài nghi là cậu ta trượt chân rơi xuống hồ nước bên cạnh, song em cảm thấy là ở trên con đường này mới đúng. Em mang theo rất nhiều lá bùa nè thầy, thầy nghĩ con quỷ đó là loại ác quỷ nào?"
Nhậm Trúc lắc đầu: "Trước khi tận mắt nhìn thấy sự thật, có suy đoán như nào cũng vô dụng. Chúng ta vẫn nên cùng qua đó nhìn xem là biết."
Nói xong Nhậm Trúc trực tiếp nhấc chân đi, có điều anh cũng đồng thời mở ra hai kỹ năng "Chủ nhiệm lớp: nhìn rõ mọi việc và Chủ nhiệm lớp: ngụy trang", vừa mở anh đã lập tức nhìn thấy con đường này bị loại khí đen nhạt vây lấy, nó không đậm như ở trường mầm non Cầu Vồng, nhưng bên trong còn lẫn vào chút mùi hương là lạ, tiếp xúc lâu rồi sẽ có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Lúc Nhậm Trúc đang suy nghĩ mùi hương này là gì, bỗng nhiên anh nhìn thấy một đứa bé bổ nhào trước mặt mình, khua tay múa chân nói: "Mau rời khỏi đây! Yêu quái bên trong sắp thành hình rồi! Nó sẽ ra ngoài đây ăn em, ăn em xong rồi là tới mấy anh đó! Không thể để nó ăn anh Trịnh Thán được! Mấy anh mau đi đi!"
Hiển nhiên không cần biết thứ bên trong là yêu quái hay quỷ, nhưng đằng trước mặt anh chắc chắn là quỷ tiểu học, có điều chắc là do có nhiều người? Thằng bé cũng nói nhiều hơn, Trịnh Thán đột nhiên nghe thấy tên mình vang lên bên tai, hoảng hồn nhìn bốn phía, Nhậm Trúc tốt bụng chỉ chỉ đằng trước anh, Trịnh Thán mới bán tín bán nghi mà đi lên trước: "Nhóc là ai? Là quỷ sao?"
Đứa bé kia thấy Trịnh Thán quả nhiên vô cùng vui vẻ, thằng bé lượn vòng vòng tại chỗ: "Em là Qua Qua nè! Anh Trịnh Thán! Anh còn hay mang em ra đây lấy chơi bắn ná mà! Anh không nhớ em hả!"
Trịnh Thán nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi, sau đó a một tiếng: "Đinh Qua Qua!!"
Cậu ta vừa kêu tên đứa bé kia xong, thằng nhóc đã xuất hiện trước mặt Trịnh Thán và Trương Liên Phi. Đương nhiên, ít nhiều gì cũng nhờ bùa Hiện hình của thầy Dịch.
"Anh Trịnh Thán!"
Trịnh Thán nhìn Đinh Qua Qua một hồi, trong lòng có chút cảm thán, đứa bé này năm ngoái chơi đùa ngoài bờ hồ rơi xuống nước mà chết, vì thế ông bà Đinh quá đau lòng, dọn khỏi chốn cũ. Trịnh Thán có chút nghi hoặc: "Qua Qua à, em ở lại đây làm chi? Không đi theo ba mẹ hả?"
Đinh Qua Qua nghe vậy dẩu mỏ, tựa như sắp khóc: "Em, em đi hông được."
Trương Liên Phi ở bên cạnh xen mồm: "Chẳng lẽ thằng bé là Địa Phược Linh?"
Trịnh Thán đạp thằng bạn chí cốt một đạp: "Qua Qua, em đừng lo, chờ qua tối hôm nay rồi anh sẽ đi tìm một đại sư tinh thông Phật Pháp siêu độ cho em, cho em đi đầu thai tốt kiếp sau làm con nhà giàu. Em nói anh nghe thứ bên trong rốt cuộc là gì được không? Cái gì mà sắp thành hình? Hai ngày vừa qua có hai người mất tích ở quanh đây, em có biết họ ở đâu không? Có phải họ bị quái vật bên trong ăn rồi không?"
Thái độ của Đinh Qua Qua với Trịnh Thán hiển nhiên rất thân thiện, nhóc suy tư vấn đề Trịnh Thán hỏi, bắt đầu trả lời từng cái một: "Em cũng không diễn tả được thứ bên trong nữa, nhưng ngay từ đầu nó còn nhỏ yếu hơn cả em, nhưng nó có thể ăn động vật nhỏ bổ sung năng lượng, nó ăn nửa năm thì lớn bằng em, lúc sau nó bắt đầu ăn mấy thứ lớn hơn, dần dà càng lúc càng lớn chiếm cứ cả cánh rừng, lúc trước nó cũng muốn ăn em, nhưng nó ăn rồi không tiêu hóa được nên mặc kệ em luôn. Hình như bắt đầu từ một tháng trước nó bắt đầu ăn người, ăn người rồi sức mạnh của nó tăng rất nhanh, em có thể cảm nhận được, nếu để nó ăn thêm ba người nữa, cả em nó cũng nuốt được."
Trịnh Thán và Trương Liên Phi nghe mà sợ hãi, hai người không khỏi nhìn con đường và rừng cây nhỏ đen như mực đằng trước. Đinh Qua Qua lúc này mới nói tiếp: "Anh Trịnh Thán anh đi mau đi, hình như nó phát hiện mọi người rồi, sắp chạy lại đây đó!"
Trịnh Thán với Trương Liên Phi đồng thời nhìn về phía Nhậm Trúc, thầy Nhậm trầm ngâm, nhặt ở dưới đất lên một cục gạch.
Lúc cái thứ giương nanh múa vuốt lao ra từ bóng tối, Nhậm Trúc nói một câu với cục gạch vừa nhặt: "Giả định, hiện tại mày là một cục gạch chỉ cần ném ra ngoài là nặng một tấn, không có thứ gì trốn được sự trấn áp của mày."
Trịnh Thán, Trương Liên Phi: "???"
Sau đó thầy Nhậm giơ tay một cách hết sức đẹp trai, ném! Cục gạch bình thường kia lập tức bay theo đường parabol đáp thẳng mặt đống đen đen đối diện, sau đó, rầm một tiếng!
Mặt đất bị đập ra một cái hố to. Trong hố, quỷ nhền nhện vừa ngưng tụ thành hình bị đập xụi lơ.
Đinh Qua Qua: "Ô đù chìn chá!"
Trịnh Thán, Trương Liên Phi:!!!
Nhất định tụi này nhìn thấy cục gạch pha kè rồi!! Nó mà gạch nỗi gì, rõ ràng là thép hợp kim siêu trọng thì có!!
【 Bíp! Chúc mừng ký chủ thành công khai phá vũ khí mới: Chủ nhiệm lớp giả thiết: Gạch (thứ khác). 】