Lúc Dịch Tiêu mang theo một thân khí lạnh đi đến trên tàu Giao Long đã nổi lên mặt biển, hắn nhìn thấy một đám người vây chung quanh hai học sinh cấp 3, mà hai đứa nó thì mỗi đứa một cây bút, một quyển vở, đang múa bút thành văn.

Nếu không phải Dịch Tiêu vừa mới xử lý xong một tên khó nhằn, suýt nữa thì hắn đã nghĩ đây là hiện trường buổi thi thử, ngó qua bên cạnh còn có phụ huynh lo lắng đi tới đi lui, thiếu điều nhào lên cầm bút viết giùm con nhà mình.

"Ôi ôi, con à, cái câu kế tiếp phải là 'Tuy vô ti trúc quản huyền chi thịnh' khụ, được rồi ba không nói......" Trùm hàng hải tính cầm điện thoại chỉ bài cho con trai, kết quả lại nhận được cú liếc mắt tóe khói của mọi người trên tàu, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại. Trong lòng thì xoắn xuýt hết cả lên, coi cái tên nhóc bự con kia đã chép được nửa tờ rồi, con trai ông mới rặn được đôi ba hàng. Xong đời, may mà nhà ông có tiền, không sợ sau này thằng con thất nghiệp.

Lại chẳng ngờ Trương Liên Phi cũng đang gian lận, Bàng Phi còn đang bám vào lỗ tai cậu ta nhỏ giọng thì thầm gì đó, ỷ người khác nhìn không thấy mình, có điều hai người Lạc Dương, Mạnh Tích Xuân thì nhìn rõ mồn một.

Theo thời gian trôi đi, Trương Liên Phi và Chu Hồng Vận dần dần khôi phục lý trí, sau khi cả hai hoàn toàn tỉnh táo, đều dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình viết chính tả Lan Đình Tập Tự, cảm thấy mình méo ổn lắm. Vào lúc hai đứa không biết làm sao, thầy Nhậm thong dong đi lên trước, duỗi tay lấy cuốn tập của cả hai, dùng cặp mắt như tia laser quét vài giây, sau đó cười lạnh thả hai cuốn tập xuống.

"Sai mười chữ."

"Cậu không hề thuộc đúng không?"

Hai câu này lần lượt nói với Trương Liên Phi và Chu Hồng Vận, trực tiếp knoch-out hai chàng học dốt, khiến bọn họ cảm thấy áy náy chột dạ mà cúi đầu.

"Quay về cố gắng mà học, không thì hai cậu sẽ phát hiện, sau này ngay cả tiền kiếm người trợ giúp hai cậu cũng trả không nổi. Đã hiểu chưa?"

Trương Liên Phi và Chu Hồng Vận gật đầu lia lạ, ngay cả Bàng Phi cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà thành tích học tập của cậu ta trước kia cũng không tệ lắm. Có điều mặt cậu lại nhanh chóng tái đi, học tốt nữa thì có làm được gì đâu chứ? Giờ cậu ta đã là người chết rồi, ngay cả thân thể cũng đã bị hoả táng, nào còn cần tới tri thức nữa?

Cảm xúc của Bàng Phi trong nháy mắt này trở nên rất u ám, giống như một con quỷ xui xẻo. Mà Chu Hồng Vận bên kia thì được ba mẹ kéo qua tới nhìn tay nhìn chân an ủi, còn Nhậm Trúc thì dò hỏi về tên Dịch Lăng Thiên.

"Bị mấy lão già đó bắt đi rồi, sau này chắc sẽ không còn làm loạn nữa." Dịch Tiêu chỉ nói một câu như vậy, nếu như thường ngày thì hắn sẽ không giải thích gì thêm. Có điều hắn phát hiện bạn đời nhà mình còn đang chờ hắn tiếp tục trả lời, chỉ có thể ở trong lòng ghét bỏ một chút, tiếp tục giải thích: "Mấy lão già bên huyền đạo sẽ tống gã vào nhà giam, sau đó để gã ta làm công không lương cho bọn họ. Còn về chuyện hồn phách của người bị hại lần này thì đã vãng sinh hết rồi, Kim Long Cốt vốn mang theo khí chí dương chí cương, cho nên sẽ không còn ác quỷ nào tác loạn nữa."

Nhậm Trúc mới gật gật đầu, anh xoay người lại, nhìn thấy cái cục đen đen trong góc tường mà giật mình: "Vậy đây thì sao? Bàng Phi ấy?"

Dịch Tiêu ngẫm nghĩ: "Anh có thể mang cậu ta tới miếu Đại hòa thượng để hấp thu oán khí, tinh lọc sau đó vãng sinh."

Hiển nhiên thầy Nhậm cũng không mấy gì vừa ý với đáp án này lắm, anh dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn Dịch Tiêu: "Có cách nào tốt hơn không? Bà Bàng ở lại một mình cũng rất đau khổ. Nếu như chúng ta không gặp phải thì thôi, nhưng cũng đã nhúng tay vào rồi, cũng coi như là có duyên mà nhỉ?"

Dịch Tiêu mặt không cảm xúc, nghĩ bụng ông đây mặc xác bây, có điều dưới ánh nhìn chăm chú của thầy Nhậm, cuối cùng thầy pháp Dịch cũng thỏa hiệp: "Bàng Phi."

Bàng Phi bên kia suýt chút nữa bị ai oán bao phủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi lạnh lùng, giây tiếp theo cậu ta không thể khống chế được mà bay đến trước mặt Dịch Tiêu, mặt ngớ ra luôn: "Hể?"

Thầy Dịch ngó cái tướng ngáo ngáo này, nghĩ thầm nếu không phải lần này nhờ cậu ta mới tìm được hạt châu lưu li ngũ sắc, thì còn lâu hắn mới thu con quỷ ngáo như vậy. Âm thầm ghét bỏ xong, bên trong tay phải của Dịch Tiêu dần dần ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng đỏ vàng đan xen, lúc Bàng Phi còn chả hiểu mô tê gì, đã đánh thẳng vào trong cơ thể cậu ta. Giây tiếp theo Bàng Phi cảm thấy cả người mình như bị lửa lớn đốt, đau đến kêu la oai oái lăn lộn khắp nơi.

Người trên thuyền đều bị tình huống đột phát này làm giật mình, mà ba người Nhậm Trúc, Lạc Dương cùng Mạnh Tích Xuân thì khá là bình tĩnh. Trương Liên Phi lờ mờ đoán được thứ đen-đỏ-vàng đang quay cuồng kia là cái gì, sốt ruột đến suýt khóc: "Thầy ơi! Rốt cuộc Thầy đang làm gì đó?! Thằng Phi nó không phải quỷ xấu! Nó là anh em tốt của tôi, Thầy không thể tùy tiện giết người được!!"

Nhưng mà ngay cả cọng lông mày của thầy Dịch cũng chả buồn nhúc nhích.

Khoảng chừng mười phút sau, Trương Liên Phi đã lo lắng tới mức thiếu điều nhảy thuyền, thì Bàng Phi mới dần dần nằm yên. Sau đó, tất cả mọi người trên thuyền đều thấy được một màn khó tin —— cái chỗ phát ra ánh sáng màu đỏ vàng kia thế mà lờ mờ hiện ra hình người, càng lúc càng rõ, tới cuối cùng, thoạt trông giống như là người thật.

Nhưng rốt cuộc không phải thật sự là con người.

"Ô đờ mờ Phi ơi!!" Trương Liên Phi ngạc nhiên bật thốt, sau đó trực tiếp nhào qua muốn ôm lấy Bàng Phi.

Kết quả trực tiếp đè người ta bẹp dí trên đất, hơn nữa còn dẹp lép như tờ giấy.

Trương Liên Phi: !!!! Thằng bạn tui thành tờ giấy rồi!!!

Người trên thuyền: "......"

Bàng Phi khụ một tiếng: "Ê, mày đừng đè tao nữa được không? Mặc dù giờ tao cũng kích động lắm, nhưng tao thấy tao như bây giờ sẽ dọa mày sợ đấy."

Trương Liên Phi vội vàng bò dậy. Dịch Tiêu nhìn Bàng Phi: "Về nhà rồi thì nói rõ ràng với mẹ cậu, sau này đi theo Trúc mà làm việc, nhân tiện bảo hộ an toàn của em ấy."

Tấm lòng cảm kích của Bàng Phi đối với Thầy Dịch lúc này tựa như biển rộng vô biên vô hạn ngoài kia, cậu ta gật đầu bảo đảm: "Ngài yên tâm! Sau này tôi sẽ chăm sóc bảo vệ thầy Nhậm như cha ruột tôi!"

Nhậm Trúc: "Không cần tới cỡ đó đâu."

Nhưng mà Bàng Phi vì có thể ở lại phụng dưỡng mẹ mình, hiện tại còn trở thành thức quỷ, sau này chỉ cần cố gắng tu luyện kiếp sau khó khi còn được làm rich kid đã hoàn toàn nghe không vào, giờ trong đầu cậu ta toàn là —— nhất định phải nghe lời, bảo vệ thầy!

Trùm hàng hải nhìn kỹ thuật thần kỳ này quả thật tam quan điên đảo, sau đó ông ta liền phạm vào bệnh chung của kẻ có tiền, bước lên liền mở miệng hỏi: "Thầy Dịch! Đây! Đây là pháp thuật thần kỳ gì thế? Vậy mà có thể khiến người chết rồi tiếp tục sống lại? Ngài có còn loại nào giống với thần thuật này hay không? Tôi, tôi có thể nào......"

Ông ta chưa nói xong, Dịch Tiêu đã cười nhạo một tiếng, nắm tay Nhậm Trúc, bay vút lên trời mà đi mất.

Trùm hàng hải bị một đống không khí ập vào miệng, nhưng không hề tức giận, chỉ cảm thán bậc thầy quả nhiên là bậc thầy! Sau đó Lạc Dương mới cười hì hì lại đây nói cho hắn: "Chú đại gia à, chú đừng có bị tiền tài ăn mòn đầu óc đấy, để não thành một đống hồ nhão, thế giới này không hề tồn tại người bất tử, cái gã bắt con chú làm tế phẩm chính là người muốn trường sinh bất lão đấy, hậu quả chú thấy rồi nhỉ? Cuối cùng không chỉ người không ra người quỷ không ra quỷ thôi đâu, còn bị nhốt cả đời. Cuộc sống của chú hiện giờ đã là ước mơ của biết bao người rồi, cho nên, cho chú một lời khuyên chân thành, tuyệt đối đừng rảnh rỗi sinh nông nổi."

"À đúng rồi, thù lao mà chú nói nhất định phải đưa đủ nhá, tuy rằng vị kia không mấy để ý mấy chuyện này lắm, nhưng lời đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm. Nếu không, sau khi chết coi chừng vào địa ngục rút lưỡi đấy." Lạc Dương nói xong cũng kéo Mạnh Tích Xuân trở về khoang thuyền, anh ta không có bản lĩnh bay lượn như vị kia, chỉ có thể chịu đựng không giả ngầu.

Mà đội trưởng Đội cảnh sát hình sự đặc biệt đứng nhìn từ đầu tới cuối, tuy rằng trên mặt không chút cảm xúc, nhưng trong lòng đã bay qua không biết bao nhiêu câu ô đù. Tuy rằng sớm biết quốc gia có tồn tại những đại năng như vậy, nhưng chân chính thấy được cũng vẫn sẽ... Ừm, chắc là có thể khai triển giao lưu vụ án cùng huyền đạo vân vân, đưa mấy vụ án quái lạ kia cho bọn họ xử lí.

Ba ngày sau, Trương Liên Phi và Bàng Phi được đội trưởng đội cảnh sát hình sự đưa về nhà, cả ông Trương hằng năm làm ăn bên ngoài không mấy khi về nhà, nhưng lúc con trai duy nhất của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng đã sớm về nhà chờ rất lâu. Lúc nhìn thấy con trai không sao, ông thở phào một hơi. Tiếp theo đã quăng qua một tấm thẻ: "Con à! Hoảng sợ rồi đúng không! Đây là phí an ủi ba cho con!"

Trương Liên Phi vốn còn cảm động khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng tiều tụy của ông già nhà mình, nhưng vừa nghe vậy đã tức muốn hộc máu: "Ai cần tiền của ba! Ba không ở lại với con được mấy ngày hả?"

Khiến Trương Liên Phi ngạc nhiên là ông Trương gật đầu ngay tắp lự: "Được. Sau này ba dời công chuyện làm ăn về gần nhà, không đi đâu nữa."

Trương Liên Phi sửng sốt: "Ba uống lộn thuốc?"

Ông Trương tức giận đập thằng con bẹp dí, sau đó vuốt đầu chó của nó, nói: "Hừ, thằng nhóc không lương tâm, ba kiếm nhiều tiền như vậy còn không phải là vì con? Nhưng lần này ba đã hiểu ra rồi, nếu không có con ba kiếm nhiều tiền nữa cũng vô dụng, cho nên sau này thà rằng tiền ít lại, ba cũng muốn cùng con chơi bóng rổ, trò chuyện nhiều hơn."

Trương Liên Phi nằm bẹp trên ghế sô pha, nhìn sợi tóc đã bạc trên mái tóc ba mình, bỗng nhiên trong lòng đau xót: "Ừm, sau này hai cha con ta chơi bóng rổ, câu cá nhiều hơn. Ba phải mạnh khỏe, con nuôi ba tới già." Hai cha con không ai xảy ra chuyện, cũng đã là chuyện may mắn và hạnh phúc nhất rồi, rốt cuộc không phải ai cũng giống như thằng Phi, có cơ duyên tốt như vậy.

Mẹ Bàng lúc này đã nước mắt giàn dụa, đương nhiên là vui quá mà khóc, nhưng mà vừa khóc đã khóc tới nửa tiếng, làm Bàng Phi cảm thấy không thiết tha gì cuộc sống nữa. May mà lúc này mẹ không khóc nữa, hỏi một câu: "Vậy sau này ban ngày con đi theo thầy Nhậm hả?"

Bàng Phi gật gật đầu: "Dạ mẹ, mẹ cứ coi như con trai mẹ đi làm sớm đi. Mỗi tháng Thầy Dịch sẽ trả lương cho con, mấy cái khác không nói, dưỡng lão cho mẹ vẫn được."

Mẹ Bàng lại rớt nước mắt vì vui mừng: "Được được được, cho dù sau này con không kiếm tiền được, chỉ cần con ở đây là được. Sau này con nhất định phải nghe lời thầy Nhậm với Thầy Dịch đó, hai người họ đều là đại ân nhân của chúng ta."

"Con biết rồi."

Vì thế, ngày thứ tư sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện, Bàng Phi liền đến chỗ Nhậm Trúc đồng thời cũng là chỗ Dịch Tiêu nhận việc, cậu ta quyết định làm một quản gia, bảo tiêu và hồn ma ám sau lưng xứng chức, hôm đó thầy Nhậm đang ăn sáng thì có điện thoại, vừa bấm nghe thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ:

"Thầy Nhậm! Thầy nhanh đến cứu tôi với! Tôi sắp bị đám quỷ con này giết rồi a a a a!!"

Mặt Nhậm Trúc khẽ biến, rồi sau đó nhớ ra tiếng thét này là của cái cô nàng áo đỏ khi trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play