*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một câu của Tần Tông làm cho cả bầu không khí đều trở nên an tĩnh. Hắn và Nhậm Trúc mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu, mới lau mặt một cái: "Anh nói bừa thôi."

Nhậm Trúc thở dài gật đầu: "Em biết anh nói bừa. Nhưng ai bảo có một số người trời sinh là miệng quạ đen chứ. Nếu không sao lại có câu im lặng là vàng, về sau anh nhất định phải ghi nhớ trong lòng."

Cậu cả Tần run rẩy khóe miệng, sau đó hắn lấy ra di động tính toán phát tin tức cho thủ hạ mình, bảo bọn họ lại đây tra xét núi trên hòn đảo này một chút. Nhưng không ngờ di động một vạch tín hiệu cũng không có.

Tần Tông trong lòng hơi trầm xuống. Hắn khác thường Nhậm Trúc liếc mắt một cái đã nhìn ra, thò đầu qua nhìn một chút, Nhậm Trúc cười lạnh: "Quả nhiên là vậy." Tuy nói không có tín hiệu có lẽ do nơi này tương đối xa, nhưng đối với di động đặt làm riêng của cậu cả Tần, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Dùng lời của cậu cả Tần thì chính là --

"Điện thoại của ông đây có thể trực tiếp thu tín hiệu của vệ tinh đấy được không, cho dù là ở Bermuda từ trường hỗn loạn, ông vẫn có thể nhín thời gian gửi tin nhắn!"

Nhưng sau khi tới đảo nhỏ thoạt nhìn bình yên lại xinh đẹp này, điện thoại của cậu cả Tần lại không thể dùng. Nơi đây tất nhiên có máy móc chuyên dùng để che chắn tín hiệu. Cũng không biết ở nơi nào? Nếu như biết vị trí của máy móc này, rồi cũng sẽ tìm được một chỗ có thể gửi được tin tức trên hòn đảo này thôi.

Nhậm Trúc an ủi Tần Tông một chút, nhưng Tần Tông lại vẫn không quá vừa lòng: "Thế nếu trên đảo xuất hiện tình huống khẩn cấp, vậy làm cách nào để liên lạc với thuyền bỏ neo trên mặt biển?"

Nhậm Trúc suy nghĩ một chút, liền từ ba lô lấy ra một viên đạn tín hiệu: "Đốt cái này phóng ra là được."

Tần Tông lấy viên đạn tín hiệu kia qua nhìn nhìn, lại lắc lắc, trong lòng có một loại suy đoán. Hắn đang muốn há mồm nói chuyện, đám Tần Thứ, Chương Hải Đào bên kia đã vọt vào một trong hai ngôi nhà, hơn nữa đang đứng ở cửa tay múa may hô to với bọn họ.

"Thầy Nhậm! Mau tới đây! Mọi người đều bắt đầu chọn giường rồi, của chúng ta là một căn phòng lớn đó!"

"Thầy Nhậm ơi, giờ là 11 giờ trưa rồi á! Giữa trưa ăn gì ạ? Ba lô không thể mang đồ ăn, bọn em đều hông biết nấu cơm, thầy có biết nấu hông?!"

Nhậm Trúc nhìn đám học sinh vẻ mặt hưng phấn, tâm trạng âm u lúc nãy tốt hơn không ít, thật ra nếu không có người nghi là của tổ chức đó ở trên đảo, anh vẫn rất thích cách thức du lịch như này. Thật sự là có thể khiến cho bọn nhỏ rèn luyện không ít trong vòng nửa tháng.

Nhậm Trúc cùng Tần Tông đi vào trong phòng, phát hiện căn nhà được chia thành 4 phần đơn giản. Một căn phòng ngủ rất lớn, phòng ngủ có hai cái giường to cùng bảy cái giường nhỏ, hiển nhiên là để cho bọn họ ngủ. Sau đó chính là phòng khách lớn ngay cửa vào, nổi bật nhất trong phòng khách chính là bàn ăn và ghế dựa bằng gỗ. Rồi sau đó là một gian phòng bếp cùng một gian phòng tắm kèm toilet. Đơn giản, nhưng những thứ nên có đều có.

Đặt ba lô lên giường, Nhậm Trúc xắn tay áo nói với đám nhóc nóng lòng muốn thử: "Được, chúng ta cùng đi ra kia nhìn xem ngoài ruộng trồng gì đi, có lẽ nếu chúng ta muốn ăn ngon uống tốt thì vẫn phải tự lăn vào bếp. Ngoài ra, ở trên đảo này hẳn các em đã biết tiền không có tác dụng, cho nên muốn có đãi ngộ ra sao, thì cần trả giá lao động ngang bằng, trước tiên nói cho các em biết, với thầy không có lý do lý trấu hay lười biếng gì hết, người không nghe lời mà một mình hành động, sau khi trở về tất nhiên sẽ đối mặt với hậu quả chép bài một trăm lần."

Trên mặt Nhậm Trúc mang theo nụ cười ôn hòa, hỏi bảy học sinh và một người yêu đang trợn mắt há hốc mồm nhìn anh: "Nhớ rõ chưa?"

Bảy thiếu niên Chương Hải Đào, Tần Thứ, Triệu An An thế mà bị nụ cười mỉm này dọa run lập cập, cuống quýt gật đầu không ngừng, một đứa ngoan hơn một đứa bày tỏ: "Chúng em nhất định không chạy lung tung! Làm chuyện gì đều sẽ nói một tiếng với thầy!"

Này mà là lúc trước, bọn nó khẳng định sẽ không thành thật như vậy, rốt cuộc ai mà không phải công chúa nhỏ hoàng tử bé đâu chứ, nhưng mà trải qua ba tháng được thầy Nhậm dạy dỗ, học sinh lớp 4-4 khắc sâu cảm nhận được các loại uy nghiêm và kỹ năng thần quỷ khó lường của chủ nhiệm lớp, hết sức rõ ràng bọn nó tuyệt đối không thể chống lại thầy chủ nhiệm, đương nhiên thầy Nhậm còn cứu bọn nó nữa, thầy Nhậm là vì tốt cho chúng, cho nên nhất định không thể không nghe lời!

Cậu cả Tần: Mỗi lần xem người yêu tui giáo dục học sinh đều cảm thấy em ấy đặc biệt ngầu lòi! Đặc biệt muốn lột sạch em ấy ném lên giường luôn! Khụ, tưởng tượng như vậy cái mũi lại có hơi ngứa.

Vì thế thầy Nhậm vừa lòng gật gật đầu.

"Đi xem đất trồng rau trước."

Thế nên các bạn học sinh lớp 4-4 cùng đi quan sát đất trồng rau thuộc về mình, lúc này học sinh lớp 5 bên cạnh đang chạy tung tăng và hét rầm lên trong đất trồng rau, giáo viên mang đội của chúng, một người thì bất đắc dĩ nhìn chúng nó chạy loạn, một người đang nghiêm túc quan sát trong ruộng có đồ ăn gì.

Nhìn thấy cả lớp Nhậm Trúc chỉnh tề từ trong phòng ra tới, lại còn xếp hàng yên lặng chờ giáo viên phân công, hai giáo viên kia tức khắc cảm thấy mặt mình nóng rát. Đây quả thực chính là tài năng giáo dục đối lập mà!

"Ừm, khoảnh ruộng này rất lớn, cơ mà vừa hay bị chia thành bảy phần khác nhau. Các em mỗi người phụ trách một phần đi, quan sát một chút xem thực vật gieo trồng ở đó là gì, nếu có thể nói ra tên đồ ăn thì tốt nhất, nếu nói không được vậy cho phép các em dùng tay đào ra một cây mang lại đây, sau đó thầy sẽ giải đáp cho các em." Nhậm Trúc không nhìn lớp 5 hỗn loạn, phân công đám nhóc nhà mình.

"Dạ dạ dạ! Thầy Nhậm đều biết mấy cây đó hết ạ?" Triệu An An không khỏi kinh ngạc.

Thầy Nhậm mỉm cười gật đầu, đừng nói đời trước anh là một nhà ẩm thực, mỗi ngày đi theo bạn già làm đầu bếp dạo chợ bán thức ăn, cho dù là lúc trước cũng mua đồ ăn hai đời, sao có thể không biết chứ!

"Oa! Thầy ơi thầy lợi hại thiệt đó! Trở về em nhất định phải mua một quyển bách khoa toàn thư rau củ quả học thuộc!" Đây là ý tưởng của Chương Hải Đào dốc lòng trở thành người toàn năng khiến người tôn kính.

"Hế, kỹ năng nhận biết thực vật nhất định phải nắm giữ, nói không chừng một ngày nào đó lại đột nhiên đi đến núi sâu rừng già đâu, trở về em cũng xem!" Đây là Tần Thứ yêu tha thiết sưu tầm tin tức.

Vì thế bọn nhỏ lúc này mới vô cùng vui vẻ tự mình tìm một miếng đất đi quan sát xem trong đó trồng gì. Mà bấy giờ đám nhóc lớp 5 cách vách vẫn còn vui tươi hớn hở gào to với hái rau.

Thầy Nhậm đứng ở tại chỗ nhìn những học sinh đó, nghĩ bụng, nếu đây mà là học sinh của anh, không để bọn nó đứng ở bờ biển tập thể kêu một giờ thì không bỏ qua. Để chúng kêu cho đã.

Bảy nhóc con lớp 5 vốn đang vô cùng tung tẩy kích động kêu to, lúc này đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, quay đầu nhìn về phía lớp 4-4 bên kia đã rất có trật tự mỗi người quan sát một mảnh đất trồng rau, tức khắc cảm thấy bị tụt lại, cũng liền thành thật. Sau đó giáo viên dẫn đội lớp 5 mới thừa dịp lúc này nhanh chóng mở miệng: "Được rồi, các em, thầy biết các em rất kích động, nhưng thời gian ăn trưa thời gian sắp tới rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng hái rau nấu cơm đi."

Sau đó đám nhóc lớp 5 mới miễn cưỡng tụ lại một chỗ.

Mà hiện tại, đám Chương Hải Đào Bành Phi Kỳ đã bắt đầu trở về báo cáo tin tức quan sát được cho thầy chủ nhiệm nhà mình.

Người thứ nhất là Chương Hải Đào: "Thầy ơi, miếng đất mà em quan sát hẳn là rau xà lách, lúc trước em từng ăn salad xà lách ở nhà, hơn nữa em còn cầm một miếng lá nhỏ nếm thử, chính là mùi vị đó. Nhưng mà để chắc ăn, em còn nhổ một cây lại đây, thầy nhìn xem đúng hay không?"

Chương Hải Đào giơ một cây rau xanh mơn mởn trong tay cho mọi người xem, Nhậm Trúc nhìn thoáng qua liền gật gật đầu: "Đúng vậy, đây là rau xà lách, hơn nữa là rau xà lách chăm rất tốt. Rửa sạch sẽ rồi có thể ăn sống, trộn salad hoặc là dùng chung với thịt ba chỉ nướng BBQ đều rất ngon. Có thể bổ sung vitamin mà cơ thể chúng ta yêu cầu. Đây là một trong những loại rau cần thiết mỗi ngày."

Vì thế Chương Hải Đào tức khắc cảm thấy thứ mình cầm không phải một cây xà lách mà là một viên đá quý xanh, siêu quý giá.

"Thầy ơi thầy! Cho em tưới rau xà lách mỗi ngày được không?"

Nhậm Trúc nhoẻn miệng cười: "Đất trồng rau của chúng ta quả thật cần mỗi ngày chăm bẵm một chút, ánh sáng mặt trời nơi này rất dồi dào, mỗi ngày tưới nước cũng được. Nếu em thích, vậy em phụ trách đất trồng rau xà lách kia đi. Không thể lười biếng, vitamin của mọi người đều dựa hết vào em đó."

Chương Hải Đào ưỡn thẳng ngực: "Yên tâm đi! Rau em bao! Rau chết người vong!"

Mọi người đều nhịn không được nở nụ cười.

Sau đó chính là hai anh em Bành Phi Kỳ, Bành Phi Hiểm. Thực vật trong tay hai đứa cũng rất dễ nhận ra, chủ yếu là vì mùi của chúng nó cực kì nặng.

Bành Phi Kỳ khụ khụ một tiếng: "Em có thể khẳng định cái trong tay em là hành, miếng đất trồng rau số 2 của em trồng hai loại thực vật nha, một loại là hành, một loại là tỏi, tuy rằng tụi nó trông có chút giống, nhưng mà sau khi em đào tụi nó ra, bên dưới tỏi còn có tép tỏi nữa. Em từng thấy rồi."

Nhậm Trúc gật gật đầu: "Quả thật không sai, xem ra em rất có nghiên cứu về ăn uống nhỉ. Mảnh đất số 2 cho em quản, đây là khu gia vị của chúng ta, rất quan trọng. Không có chúng nó về sau ăn món gì cũng không có mùi vị."

Bành Phi Kỳ cảm thấy trách nhiệm trọng đại.

Bành Phi Hiểm đặc biệt nhanh chóng chen lại đây, như hiến vật quý nói: "Thầy thầy thầy, cái trong tay em là cà rốt đúng không! Thầy xem cái hình dáng này tuyệt đối không sai! Cà rốt tốt nha, bổ sung vitamin không nói, còn tốt cho mắt nữa."

Nhậm Trúc cười: "Đúng vậy, cà rốt còn dùng để ép nước, mặc kệ là làm đồ ăn kèm hay món chính đều không tồi, hầm thịt bò khá ngon."

"Vậy em chăm đất trồng rau số 3 nha!"

Người thứ 4 chính là ba cô học sinh Triệu An An, Nhậm Trúc còn nhìn thoáng qua Tần Thứ nữa, thằng nhãi này một bộ bình chân như vại, hoàn toàn không thấy nóng nảy.

"Cái của em chắc là khoai lang đỏ? Trông nó có hơi già á......" Triệu An An có chút ghét bỏ bề ngoài khoai lang đỏ.

Nhậm Trúc khụ một tiếng: "Nhưng nó ăn rất ngon đấy, ngòn ngọt, nướng là có thể ăn, hơn nữa rất chắc bụng. Còn có thể làm khoai lang đỏ ngào đường, ừ, hôm nay thầy làm cho các em ăn."

Vì thế Triệu An An vui vẻ. Thứ trong tay Vương Khiết Nhi cũng đào ra từ trong đất: "Thầy ơi thầy, cái này là khoai tây đúng không ạ?"

"Không sai, là khoai tây, khoai tây xắt sợi chua cay là một món khá ngon đó." Nhậm Trúc cảm thán, khu vực nhiệt đới quả nhiên tốt, cho dù là mùa đông cũng có thể trồng được rau quả trái mùa.

"Thế cây trong đất của em là ớt cay rồi thầy nhỉ! Từng đám ớt cay đỏ đỏ xanh, thoạt nhìn đặc biệt đẹp! Nhưng mà hình như chủng loại không quá giống nhau, có múp míp, còn có loại nhỏ nhỏ nhọn nhọn, chúng nó có gì khác nhau ạ?" Lý Giai Hân cầm hai trái ớt mập ốm khác nhau trong tay, cất tiếng hỏi.

Nhậm Trúc nhận lấy, cảm thấy trường học phân phối khu gieo trồng vẫn rất khoa học: "Cái loại ớt cay ốm dài nhòn nhọn cong cong bình thường đều tương đối cay, có thể dùng để làm tương ớt, nếu xào rau thì bỏ một chút là đủ dậy vị. Mà loại ớt mập mạp này tên là ớt ngọt, có ba màu đỏ xanh vàng, nó ăn vào không cay, ngược lại mang theo một chút ngọt, cho nên cũng có thể trộn salad."

Lý Giai Hân hai mắt tỏa ánh sáng, cảm thấy ruộng của mình tốt nhất. Mà cậu cả Tần ở bên cạnh đặc biệt cảm thấy hứng thú xen mồm: "Đợi chút chúng ta hái nhiều ớt cay một ít, phơi khô mài thành bột, mỗi người đều mang theo một bao, còn có thể dùng làm vũ khí tự vệ đấy, hơn nữa cũng có lực sát thương nhất định đối với động vật trên đảo."

Vì thế ánh mắt của tất cả học sinh đều đặt ở trên khoảnh ruộng thứ sáu, bọn chúng không khỏi cảm thán trong bụng, ớt cay tốt thiệt nha! Có thể ăn còn có thể làm vũ khí!

Bành Phi Kỳ không phục: "Thầy, tỏi với hành của em chẳng lẽ không thể làm vũ khí sao? Tỏi cũng cay mà!"

Cậu cả Tần và Nhậm Trúc ngẫm nghĩ bột tỏi với bột ớt một chút, cảm thấy cái mùi vị kia đương nhiên rất đã: "Ừ, cũng đúng, trở về cũng làm một chút."

Lúc này bảy nhóc thiếu niên thiếu nữ đều bắt đầu động não, tích cực suy nghĩ xem đồ ăn của chúng còn có tác dụng gì. Ở ngay lúc này Tần Thứ mới thong thả ung dung đem thực vật trồng trong ruộng mình ra: "Của em là bắp. Có thể trực tiếp nấu ăn hay làm đồ ăn vặt, lương khô, cũng có thể ép nước, còn dùng để trộn salad, thân bắp còn có thể ép lấy đường, cơ mà buộc tụm chúng lại với nhau cũng có thể làm vũ khí. Coi như lựu đạn ném cũng được."

Tần Tông ha một tiếng: "Chú mày cũng biết nhiều thật đấy."

Nhóc thiếu niên Tần Thứ có chút khinh thường liếc mắt nhìn ông anh mình một cái: "Đương nhiên. Em là người muốn dốc lòng làm trùm tin tức mà!" Nhóc muốn không gì không biết!

Mọi người nghe Tần Thứ nói xong, cảm thấy bắp cũng rất tốt nha.

"Rau xà lách của tui có thể dụ dỗ gà rừng."

"Cà rốt của tớ còn có thể dụ con thỏ đó!"

"Ai, khoai lang đỏ của mình chắc bụng, lúc cần thiết có thể chọi ra ngoài làm vũ khí."

"Khoai tây cũng tốt mà. Khoai tây cũng có thể làm vũ khí."

Mọi người bắt đầu tranh luận, Nhậm Trúc cười: "Được rồi, những thực vật này đều không tồi. Quan trọng nhất chính là trong vòng nửa tháng kế tiếp, các em nhất định phải chăm sóc đất trồng rau của mình cho tốt, không thể khiến mọi người cạn lương thực mới là chuyện quan trọng. Sau đó, chúng ta lại cùng đi nhìn xem bãi biển bên cạnh. Hẳn là có thể nhặt một ít sò hến trở về ăn. Giữa trưa hôm nay trước ăn cá hoặc là thịt sò đi, buổi chiều chúng ta lại cùng đi dạo trong núi, nhìn xem có thể săn được gà rừng hoặc thỏ hay không."

Bọn học sinh kêu au áu, vui vẻ mà vọt về phía bãi biển.

Sản vật trên bãi biển vẫn rất phong phú. Trên đá ngầm có đằng hồ*, ốc xà cừ**, sò hến vân vân, khu nước cạn trong đám đá ngầm ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy cá con màu bạc, có thể chiên dầu cũng có thể phơi khô làm cá khô, ngẫu nhiên còn có thể nhìn tới bạch tuộc nhỏ và hải sâm gì đó, sau khi Nhậm Trúc phổ cập khoa học nửa giờ những việc cần chú ý mới để cho cậu cả Tần mang theo bốn đứa nam tìm kiếm sò hến và cá nhỏ ở bờ biển, mà anh thì lại mang theo ba học sinh nữ đi hái đồ ăn. Đương nhiên, thầy Nhậm nói ngày mai sẽ đảo lại, không thể chỉ cho các bạn nam chơi trên bờ biển thôi.

Ước chừng vào 12 giờ 10 phút, phân đội nhỏ tìm kiếm trên bờ biển và phân đội nhỏ ở đất trồng rau đều đã hoàn thành nhiệm vụ thu hái, các học sinh nam và nữ, ai nấy đều cầm theo rổ nhỏ đựng đầy ắp, nhìn nhau cười hì hì không ngừng, Nhậm Trúc chụp lấy khoảnh khắc này lưu giữ làm kỷ niệm, sau đó anh vào nhà phát hình ảnh lên mạng.

Rất thần kỳ, tuy rằng di động không có tín hiệu, nhưng máy tính trong phòng lại có thể lên WeChat gửi hình ảnh.

Nhưng cũng chỉ có thể giao lưu như thế mà thôi. Sau khi ảnh chụp đăng lên, các phụ huynh đều nhanh chóng nhấn like kèm khen ngợi. Tỏ vẻ thầy Nhậm trông đám nhỏ bọn họ rất yên tâm.

Cơm trưa do thầy Nhậm và cậu cả Tần nấu chính.

Tần Thứ lần đầu tiên phát hiện anh mình thế mà lại có thiên phú làm đầu bếp không gì sánh kịp!! Dưới sự thơm ngon của sò nướng, mực xào cay, cá con chiên giòn và khoai tây sợi chua cay, khoai lang đỏ ngào đường kèm với rau xào, Tần Thứ ở trong lòng quỳ ông anh mình luôn. Ba món ăn mặn trong này vậy mà đều là anh nó làm!

Mà các thiếu niên thiếu nữ khác cũng vô cùng kinh ngạc cảm thán với tay nghề của anh hai Tần, thi nhau cổ vũ*** cho cậu cả Tần và chủ nhiệm nhà mình.

Triệu An An còn chống cái cằm be bé của mình, nghiêm túc mà cùng Tần Thứ thương lượng: "Tần Thứ, tui phát hiện anh hai Tông vừa đẹp trai vừa có tiền, hơn nữa tay nghề còn rất tốt, ngoài ra dáng người và võ nghệ của ảnh cũng rất không tồi, đây quả thực chính là người đàn ông kim cương hoàn mỹ nha. Tần Thứ, tui làm chị dâu ông thế nào?"

Phản ứng của cậu út Tần chính là xù lông tại chỗ hơn nữa kêu lên: "Bà mơ đẹp ghê!! Anh tui có thầy chủ nhiệm rồi! Bà dám cướp người đàn ông của chủ nhiệm lớp hả!"

Triệu An An: "...... Tui đùa chút thôi."

Cậu cả Tần và thầy Nhậm: "......"

Các bạn nhỏ khác đang vây xem: "......" Triệu An An cũng gan thật đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu cả Tần: Không có cách nào, anh được vạn người mê thế đấy!

Nhậm Trúc: Ha ha.

*Đằng hồ: Hà ngỗng (Goose barnacle - ở Việt Nam gọi là đằng hồ) là một món ăn cao cấp ở các nước Địa Trung Hải như Ý, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0



**Ốc xà cừ (辣螺)



Sò nướng: 纤烧贝壳

Mực xào cay: 香辣鱿鱼



***Cổ vũ: nguyên văn là gọi call, từ thịnh hành trên mạng, có nguồn gốc từ văn hóa cổ vũ tại chỗ trong chương trình ca nhạc của Nhật, đầu tiên là chỉ việc một hành vi tự phát của khán giả dưới khán đài hò hét, vẫy que phát sáng để cổ vũ theo người biểu diễn trên sân khấu theo tiết tấu âm nhạc, theo một quy luật nhất định, sau này được sử dụng rộng rãi để chỉ sự yêu thích và cổ vũ cho ai đó. Nguồn: https://www.sohu.com/a/365858628_556660

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play