An Ninh ngước mắt nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói, ra là Mục Kì và Chung Giai Hạo vừa mới chạy tới. Mục Kì mặt đằng đằng sát khí hất mặt về phía Phương Doanh Doanh hỏi:"Cô cũng ở đây nháo?"

Phương Doanh Doanh cúi mặt không trả lời, An Ninh hiển nhiên cũng không lên tiếng. Diệp Vân vừa nhìn thấy anh liền chạy đến ôm lấy tay anh mắt phiếm hồng giọng đầy ủy khuất:"Giai Hạo, em chỉ muốn đến thăm Ninh Ninh, nhưng bọn họ..." cô ta nói đến đó nước mắt đã lăn xuống, nấc lên nghẹn ngào.

Chung Giai Hạo từ lúc bước vào vẫn không lên tiếng, anh nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù của Diệp Vân thì không khỏi nhíu mày. Anh đưa tay ôm cô ta vào lòng, ánh mắt như dao phóng về phía An Ninh và Phương Doanh Doanh, dù vẫn chưa nói gì nhưng không khí trong phòng đã dần mất đi độ ấm.

"Phương Doanh Doanh, cô thân là bác sĩ cũng muốn làm loạn bệnh viện sao?" Mục Kì híp mắt chất vấn:"Tại sao không trả lời?"

"Tôi... " Phương Doanh Doanh trừng mắt nhìn Diệp Vân:"Cô ta đến đây làm chướng mắt tôi."

"Chướng mắt cô? Cô làm việc chuyên nghiệp một chút có được không? Để tình cảm xen vào công việc, còn ở đây làm loạn hay cô không cần công việc này nữa rồi. Nếu không cần, cô có thể tới phòng nhân sự báo cáo." Mục Kì hận không thể đuổi thẳng cổ cô ra khỏi bệnh viện.

Phương Doanh Doanh cúi đầu không nói. Mục Kì liếc xéo một cái:"Còn không mau đi kiểm tra bệnh nhân đi."

Phương Doanh Doanh bực bội dậm chân xoay người ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa không ngừng mắng thầm Mục Kì. Ai đó bên trong phòng hắt xì một cái rồi lắc đầu rời đi, lòng thầm nghĩ không biết ai đang nhắc đến mình.

Trong phòng bệnh rất nhanh rơi vào tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ. An Ninh đứng đó liếc nhìn cặp nhân tình ôm ôm ấp ấp, trong lòng dâng lên một trận chua xót. Một kẻ là bạn thân cô, một người là chồng cô lại ôm ấp nhau trước mặt cô. Một người cô yêu suốt nhiều năm lại đối xử với cô như vậy. Hai năm kết hôn, những lần ngủ chung của họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô biết bản thân không còn trong trắng khi mất đi lần đầu tiên với một người đàn ông xa lạ, nực cười là cô cũng không biết anh ta là ai, nên anh vẫn luôn coi thường cô. Bạn thân cô lại là người anh yêu, thật là trớ trêu mà. An Ninh muốn rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này nữa, nhưng mới định nâng chân lên thì đã bị giọng nói lạnh lùng của anh đánh ngược trở về.

"An Ninh, chẳng phải trước đó tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Cô coi lời của tôi là gió thoảng mây bay hay sao, hửm?"

Phải! Trước đó anh đã cảnh cáo cô không được dụng vào Diệp Vân, cô rất muốn cười. Thật chua chát làm sao!

"Ha..." Cô bật cười, tự nhiên rất muốn "làm phản". Chồng theo nhân tình, con thì đã mất, gia đình phá sản, cô còn lại gì mà luyến tiếc cuộc hôn nhân này cơ chứ. Cô nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt muốn bật máu:"Chung Giai Hạo, tôi muốn ly hôn." Cô muốn giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu này.

"Ly hôn?" Anh híp mắt sau đó bật cười ha hả:"An Ninh, chẳng phải cô yêu tôi sao? Cô đã có cái ghế Chung thiếu phu nhân cô muốn rồi, chẳng phải sao? Cô đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi đã nói rồi, tôi muốn cô ngày ngày ở Chung gia nhìn chúng tôi ân ái." Sau đó anh ôm Diệp Vân ra ngoài, bỏ mặc cô lại trong phòng một mình.

Tôi muốn cô ngày ngày ở Chung gia nhìn bọn họ ân ái!

Câu nói này như sét đánh giữa trời quang, câu nói vô hình mà như con dao sắc bén đâm sâu vào trái tim cô. Đau! Đau lắm!

An Ninh đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi, hai tay cô đưa lên siết chặt quần áo trước ngực trái. Từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống xen lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào. An Ninh đau quá hóa cười, cô cứ đứng đó hết khóc lại cười. Đau đến tê tâm liệt phế.

Chung Giai Hạo, anh thật tàn nhẫn!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play