An Ninh bực bội:" Mấy chục tỷ nào? Anh nổi điên cái gì vậy?"
Chung Giai Hạo gần như mất lý trí, cánh tay một lần nữa bóp lấy cái cổ của cô, anh rít lên:"An Ninh, ngừng diễn kịch đi, cái gương mặt giả ngu giả ngơ này của cô làm tôi thấy buồn nôn." Tay anh lại siết chặt hơn thêm vài phần:"Cô lấy cắp thiết kế của tôi làm chúng tôi mất hợp đồng ba nghìn tỷ này, cô nói xem nếu tính tổng cộng số thiệt hại của Phong Vũ lần này là bao nhiêu?"
Chung Giai Hạo vừa mới nói "cô lấy cắp thiết kế của anh" là có ý gì? Cô lấy cắp thiết kế gì của anh?
"Chung Giai Hạo, anh nói tôi lấy cắp thiết kế của anh, có bằng chứng không?"
Anh có bằng chứng không ư? Chung Giai Hạo cười khẩy, đã là thiết kế của anh sao lại không có bằng chứng.
Anh buông tay khỏi cái cổ trắng của cô, An Ninh như tìm lại được sự sống, cô cúi xuống ho lên sặc sụa cố gắng hít lấy từng ngụm không khí vào khoang phổi. Cái cổ trắng xinh đẹp đã hằn lên những vết tay đỏ rất chói mặt, An Ninh cảm giác mình vừa rồi như bước một chân vào cửa tử.
Chung Giai Hạo với tay ra ghế sau lấy ra một tập tài liệu, anh ném thẳng tập tài liệu vào người cô:"Cô nói tôi không có chứng cứ chứ gì? Cô mở to mắt nhìn cho kĩ, đây là toàn bộ bản vẽ thiết kế của tôi, bộ trang sức này chính tay tôi thiết kế trên đó còn có chữ kí của tôi và ngày vẽ chúng."
An Ninh lật từng trang tài liệu, đúng vậy chữ kí này đúng là của anh, nét bút vững vàng hữu lực này cũng là của anh không sai được. Nếu như đây là thiết kế của anh, anh nói anh luôn để trong thư phòng, vậy tại sao Lục thị lại có được bản thiết kế này?
Anh là nghi ngờ cô ăn cắp ý tưởng thiết kế này mang sang Lục thị sao?
An Ninh nhìn kĩ những thiết này, cô nhíu chặt mày dựa theo ngày tháng trên này bản thiết kế này đã có từ nửa năm trước, nghe nói JWE mới thông báo về dự định hợp tác này ba tháng nay. Nói như vậy có kẻ nào đó đã lấy những thiết kế này từ Tây Uyển giao cho Lục thị. Tây Uyển an ninh tốt như vậy người ngoài đột nhập vào đã khó vào được thư phòng của anh lấy được bản thiết kế này càng khó hơn. Tình hình của cô bây giờ đúng là khó, cô là nhân viên của Lục thị lại là người thuyết trình trước cả hội nghị về nó, hơn nữa cô ở Tây Uyển có thể tự do đi lại mà không ai để ý. Tất cả những điều này có thể thấy cô là người bị tình nghi nhiều nhất, có giải thích kiểu gì cũng khó lòng khiến những mối nghi ngờ này vơi đi.
Lông mày An Ninh nhíu ngày càng sâu, cảm giác như có thể ép chết cả con ruồi:"Ý anh là tôi lấy trộm thiết kế của anh?"
Chung Giai Hạo nhướng mày:"Có lẽ lại không phải?" Chung Giai Hạo lấy điện thoại bấm bấm gì đó trên màn hình, sau đó anh đưa cho cô:"Cô còn gì chối cãi?"
An Ninh nhìn vào màn hình, trên đó đang phát một đoạn video, trong clip An Ninh đang ở trong thư phòng, cô đang tìm gì đó trên bàn làm việc của anh. Sau đó cô cầm một tập tài liệu đi ra ngoài, trên clip đó có hiển thị ngày tháng là hơn nửa tháng trước. Cô nhớ ra rồi, hôm đó Chung lão phu nhân còn ở Tây Uyển, là Diệp Vân nhờ cô lấy hộ tài liệu để mang tới công ty cho anh.
Chính là hôm đó!
Không sai! Chính xác là hôm đó!
Tại sao anh lại có đoạn video này? Là ai đã quay lại nó? Diệp Vân, là cô ta! Hôm đó cô ta nói không tiện vào thư phòng nhờ cô lấy giúp, chắc chắn đã quay lúc đó.
"Hôm đó là Diệp Vân nhờ tôi lấy để cô ấy mang đến công ty cho anh..."
"Im miệng!" Chung Giai Hạo đập mạnh tay xuống vô lăng, anh gần như mất hết kiên nhẫn:"Cô đừng có đổ lỗi cho Tiểu Vân, tôi chưa bao giờ bảo cô ấy lấy bản thiết kế này mang tới công ty."
Nếu nói như vậy, là Diệp Vân cố tình hại cô. Nếu nói như vậy Diệp Vân và Lục thị có quan hệ gì?
"Chung Giai Hạo, là Diệp Vân gửi đoạn video đó cho anh phải không?" Chắc chắn là cô ta, không thể nào sai được.