Chung Giai Hạo trở về nhà đã là 6 giờ chiều, vừa thấy anh trở về Diệp Vân đã lao ra đón anh, nhanh tay cầm lấy cặp tài liệu trong tay anh. Cả hai cùng nhau đi vào nhà, vừa bước vào phòng khách thì bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Chung lão phu nhân.
Chung Giai Hạo cởi áo khoác, Diệp Vân nhấc tay định đón lấy thì bị đẩy sang một bên, cô ta loạng choạng lùi ra sau vài bước.
Chung lão phu nhân vừa ngồi trên sofa giờ này đã đứng trước mặt anh, bà đưa tay giật phăng áo khoác của anh, giọng vờ trách móc:"Con bé Ninh Ninh này, mải cơm nước mà chồng về cũng không hay." Sau đó bà quay sang vỗ mạnh vào tay anh một cái:" Thằng nhóc thối này, cháu có tay có chân không biết tự cầm đồ hay sao mà còn phải nhờ người ngoài."
Hai chữ "người ngoài" như vả thẳng vào mặt Diệp Vân, bước chân cô ta cứng đờ tại chỗ, đây là muốn phân rõ giới hạn với cô ta. Là muốn cảnh báo cho cô ta biết bà đã nhận ra điều gì đó, Diệp Vân nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt muốn bật máu.
Cô ta không cam tâm.
Mâm cơm nhanh chóng được giọn ra, hôm nay thím Lưu và An Ninh làm một bàn đồ ăn lớn, lại toàn là những món lão phu nhân thích. Lão phu nhân ngồi vào mâm cười ha ha:"Tiểu Ninh Ninh và Tiểu Lưu thật có lòng, làm toàn món ta thích."
An Ninh vừa chia bát vừa nháy mắt với bà nói:"Đúng vậy, nếu như cháu và thím Lưu có lòng rồi vậy bà nội cũng phải ăn nhiều vào nha."
Chung lão phu nhân cười vang gắp thức ăn bỏ vào miệng:"Thật ngon, Tiểu Ninh Ninh trù nghệ cũng tốt quá đi."
An Ninh cười nhẹ:"Bà nội quá khen rồi."
Chung Giai Hạo và Diệp Vân ngồi im không nói một lời, bỗng dưới bàn chân của Chung Giai Hạo bị đá một cái. Anh nhăn nhó ngẩng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt ra hiệu của bà nội, anh hiểu ý vội đảo đầu đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát cho An Ninh. Anh liếc nhìn bà nội thêm lần nữa thì thấy bà nội kính yêu của anh đang trừng mắt nhìn anh đầy cảnh cáo. Anh vội nở nụ cười cầu hòa, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm kết thúc, thím Lưu và An Ninh ở phía trong dọn dẹp, ba người còn lại ở ngoài phòng khách thưởng trà. Chung lão phu nhân cầm chén trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống, bà liếc nhìn thằng cháu trai trời đánh của mình thở dài nói:"Giai Hạo có phải cháu gần đây chán cơm nhà thèm trà xanh rồi không?"
Chung Giai Hạo vừa uống một ngụm trà, nghe câu hỏi của bà nội thì lập tức phun ra, ho lên sặc sụa:"Khụ... bà nội, bà nói gì vậy? Cái gì mà cơm nhà cái gì mà trà xanh chứ?"
Tay nâng ly trà của Diệp Vân cứng đờ tại chỗ, Chung lão phu nhân này vậy mà nó trắng ra quan hệ của hai người họ ngay tại đây. Bà ta vậy mà trực tiếp chỉ trích cô ta là trà xanh rẻ tiền còn An Ninh là cơm nhà mãi mãi cô ta cũng không thể thay thế.
Diệp Vân cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:"Lão phu nhân, bà đừng nói vậy?"
Mọi biến hoa dù là nhỏ nhất của cô ta đều được Chung lão phu nhân thu vào đáy mắt bà khẳng định là mình đoán không sai. Bà phải đánh phủ đầu, phải diệt ác trừ trong trứng bà nhất định không thể để Tiểu Ninh Ninh chịu thiệt thòi gì dù là nhỏ nhất.
Nhất định không!
"Diệp tiểu thư hẳn là cô biết Chung gia chúng tôi là hào môn thế gia, dù sau này Giai Hạo và Tiểu Ninh Ninh đi tới bước đường nào đi chăng nữa, tôi cũng khẳng định với cô cánh cửa Chung gia này cô không có tư cách bước vào." Chung lão phu nhân nói xong thì đi thẳng lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Vân bày ra bộ mặt ủy khuất, nước mắt cá sấu đã chực trào ra. Cô ta dịch lại gần Chung Giai Hạo ấm ức nói:"Giai Hạo, bà nội không chấp nhận em. Em có điểm nào không tốt bằng An Ninh kia chứ?"
Câu nói của Chung lão phu nhân vẫn còn văng vẳng bên tai "cánh cửa Chung gia này cô không có tư cách bước vào!" Cô ta không cam tâm, An Ninh kia có gì tốt, tại sao cô có thể được Chung lão phu nhân che chở?
Tại sao An Ninh có tư cách còn cô ta thì không?