Phía cửa chung cư xuất hiện bóng dáng của hai cô gái, An Ninh và Phương Doanh Doanh từ phía trong đi ra. Hai cô gái xinh đẹp nổi bật trong đám đông, Lâm Hải mở cửa bước xuống xe cung kính ở cửa xe đứng chờ cô.

An Ninh từ xa đã nhìn thấy xe của Chung Giai Hạo bèn quay lại tạm biệt Phương Doanh Doanh rồi một mình tiến lên phía trước. Lâm Hải thấy cô bước đến thì mở cửa xe cho cô, cánh cửa xe vừa mở ra bóng dáng người trong xe làm An Ninh dừng bước.

Anh ngồi ở hàng ghế sau, hai mắt chăm chú nhìn màn hình laptop, gương mặt lạnh lùng ngón tay như múa trên bàn phím. Vậy mà Chung Giai Hạo lại ở trong xe, thấy An Ninh cứ tần ngần đứng đó không chịu lên xe. Anh cất giọng đều đều mắt nhìn cũng không thèm nhìn cô:"Còn không mau lên xe?"

"Hả?" Cô kịp thời phản ứng lại, lập tức chui vào trong xe:" sao anh lại..." tới đây vậy?

An Ninh chưa kịp nói hết câu đã bị anh ngắt lời:"Bà nội mới về nước, muốn ở lại Tây Uyển ít bữa."

"À..." Cô gật gật đầu ý rằng đã hiểu.

Hóa ra là vậy!

"Vậy là anh muốn tôi diễn kịch cùng anh?" Nếu không phải là bà nội đột ngột tới Tây Uyển thì ngay cả ngồi chung xe với cô anh cũng không muốn chứ đừng nói bỏ công bỏ việc tới đây.

Ngón tay đang gõ phím của Chung Giai Hạo ngừng lại, anh ngẩng mặt híp mắt nhìn cô:"Là tôi phải diễn kịch cùng cô, An Ninh cô tốt nhất nên an phận một chút."

Chung Giai Hạo nói xong đưa tay hạ vách ngăn trên xe xuống, rất nhanh hàng ghế phía sau và hàng ghế phía trước chia thành hai không gian riêng biệt. An Ninh nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét:"Chung Giai Hạo, anh lạnh nhạt với tôi,ngoại tình với bạn thân tôi. Chỉ vì mối liên hôn gia tộc vì bà nội mà chấp nhận cưới tôi, vì anh mà tôi thành ra như ngày hôm nay, anh còn dám nói anh phải diễn cùng tôi?" An Ninh cười chua chát:"Chung Giai Hạo, anh đã bao giờ yêu tôi chưa?"

Anh đã bao giờ yêu cô chưa?

Yêu sao?

Chung Giai Hạo nhất thời không biết trả lời như thế nào? Anh yêu cô sao? Dĩ nhiên không, làm sao anh có thể yêu cô được! Vậy mà tại sao khi cô hỏi trong tim anh lại có chút khó chịu, vậy mà anh lưỡng lự không trả lời cô?

An Ninh biết trước sẽ là như vậy, trong cuộc tình này chỉ có mình cô đơn phương yêu anh sâu đậm, biết trước yêu là đơn phương là tự chuốc lấy khổ đau nhưng đâu mấy ai yêu mà không bất chấp. Rốt cuộc cô cũng không phân định nổi rốt cuộc là mình mạnh mẽ hay yêu đuối, là mù quáng hay kiên trì là đang cô gắng hay là cố chấp nữa. Người ta hay nói khi yêu thường mù quáng quả không sai.

An Ninh tựa đầu vào cửa xe nhìn ra cửa, xe chạy êm ru, khung cảnh bên ngoài lướt qua cửa kính. Chung Giai Hạo nhìn thái độ của An Ninh thì hỏa khí trong lòng càng vượng. Nghĩ đến việc làm ngu ngốc của mình tối qua, Chung Giai Hạo thẹn quá hóa giận. Anh vươn cánh tay bóp chặt má An Ninh, ép cô đối diện với mình, anh nhiến răng ánh mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm:"An Ninh, làm người phải biết thức thời, vận mệnh An gia nằm trong tay cô. Có muốn đóng vở kịch này với tôi không, hãy suy nghĩ cho thật kĩ."

An Ninh hai mắt nhìn thẳng vào mắt Chung Giai Hạo, quật cường đáp trả ánh mắt lạnh lẽo của anh, cô bất chợt vung tay "chát" một tiếng giáng cho Chung Giai Hạo một bạt tai:"Chỉ vì vở kịch này mà anh dùng anh trai tôi để đe dọa tôi. Chung Giai Hạo anh thật quân tử."

Chung Giai Hạo bị ăn một vả thì ánh mắt càng trở nên đáng sợ:"Cô nói cái gì?" Lực đạo trên cánh tay anh mạnh thêm một chút nữa:"Cô nói lại thử xem, có tin tôi ném cô xuống không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của An Ninh bị anh bóp chặt đau đớn, quai hàm cô cảm giác như sắp bị bóp vụn ra:" Chẳng phải anh cho người bắt anh trai tôi đi sao, bây giờ còn dùng An gia uy hiếp tôi. Chung Giai Hạo, rốt cuộc anh còn muốn trừng phạt tôi đến thế nào?"

"Tôi bắt anh trai cô?" Mày kiếm của Chung Giai Hạo nhíu chặt:" Tôi bắt anh trai cô làm gì? Cô đang nói cái quái gì vậy?"

Đã xảy ra chuyện gì? Anh bắt An Khải khi nào chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play