Phương Doanh Doanh sau khi phát hiện ra An Ninh bị bệnh, ngay cả báo cũng không báo cho Mục Kì mà lập tức ném hồ sơ bệnh án lại quầy lễ tân rồi trực tiếp lao ra ngoài. Trên đường cô nhắn cho Mục Kì một tin nhắn rồi ném điện thoại một bên, An Ninh đổ bệnh rồi không biết có nghiêm trọng không, cô ấy mới sẩy thai không lâu, cơ thể lại kém như vậy hi vọng không có gì nghiêm trọng.
...
Bên kia sau khi Chung Giai Hạo không thể gọi điện được cho Mục Kì đâm ra có chút sốt ruột, anh đặt tay lên trán An Ninh một lần nữa, trán cô vẫn nóng hầm hập. An Ninh mê man kiên tục nói "lạnh" trong cơn mê sảng làm anh càng thêm luống cuống. Anh ôm cô trở về phòng ngủ chính nằm cho thoải mái, thím Lưu ôm thêm một cái chăn dày vào phòng đắp cho cô, xong đâu đấy bà lại đi chuẩn khăn và nước ấm để chườm. Chung Giai Hạo đứng giữa phòng đi qua đi lại, thấy thím Lưu bê chậu nước đi vào thì đi tới mép giường ngồi xuống.
"Thím đi nấu cho cô ấy chút canh gừng hoặc trà gừng đi. Hình như An Ninh bị cảm lạnh rồi."
Thím Lưu ngơ ngác lắp bắp:"Thiếu gia, nhưng mà..."
Cơ mà chưa kịp nói gì tiếp theo thì đã bị anh ngắt lời:" Thím đi nấu đi, chỗ này để tôi." Anh ngẩng đầu thấy thím Lưu cứ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, trên mặt viết to bốn chữ "không thể tin được" thì che miệng ho khan một tiếng:"Khụ... thím xuống bếp nấu thêm chút cháo nữa, lát cô ấy tỉnh lại còn ăn."
Thím Lưu tần ngần mãi cuối cùng vẫn đáp một tiếng rồi đi xuống nấu canh gừng và cháo cho cô. Trong phòng còn lại một mình Chung Giai Hạo, anh cởi măng séc xắn tay áo lên, vò khăn vắt sạch nước rồi đắp lên trán cho cô. Sau đó lại lấy thêm một cái khăn nữa nhúng nước vắt khô lau mặt lau tay cho cô. Tay anh nhẹ nhàng lau lên gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn ở khoảng cách gần như này anh chợt nhận ra gương mặt cô thanh thoát xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Lúc này hai mắt cô nhắm nghiền như tiểu tiên nữ đang ngủ say, cô làn da trắng nõn như sữa bò, đôi lông mi dài cong vút rũ xuống hai bên cánh mũi, đôi môi anh đào căng mọng. Chung Giai Hạo thấy họng khô lưỡi khô, yết hầu lên xuống liên tục, đột nhiên anh rất muốn được hôn lên đó. Chung Giai Hạo giật mình rụt tay lại, ánh mắt lảng đi chỗ khác, anh bị gì thế này? Tại sao anh lại có suy nghĩ muốn hôn cô, thậm chí bảo bối của anh cũng phản chủ luôn rồi?
"Mẹ kiếp!" Anh chửi thề một tiếng, bực bội. Anh điên mất rồi, chẳng hiểu sao lại muốn cô, vừa rồi khi cúi người chườm khăn cho cô, mùi hương thiếu nữ thanh thuần xông vào cánh mũi làm anh mê mẩn. Chung Giai Hạo ném cái khăn lên bàn rồi đi thẳng ra ngoài, anh vào thư phòng rút bao thuốc châm một điếu, khói thuốc nhanh chóng chiếm cứ khắp thư phòng.
Lúc Phương Doanh Doanh đến Tây Uyển đã là 30 phút sau, khi cô tấp xe vào lề đường rồi lao thẳng vào Tây Uyển. Thím Lưu biết cô là bạn thân của An Ninh và cũng là một bác sĩ nên mở cửa rồi chạy ra đón cô.
"Bác sĩ Phương, cô đến rồi. Mau... mau khám cho thiếu phu nhân nhà chúng tôi..." Thím Lưu vừa đưa dép cho cô vừa nói.
Phương Doanh Doanh thấy thím Lưu có vẻ luống cuống đâm ra cũng hoảng theo:"Thím Lưu, Ninh Ninh cô ấy sao vậy?" Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh vậy mà...
"Thiếu phu nhân bị sốt, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, cô ấy vậy mà cứ kêu lạnh..."
Phương Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra An Ninh chỉ bị cảm lạnh, hẳn không có gì đáng ngại chẳng qua là sốt cao chút thôi. Cô theo thím Lưu lên lầu, Chung Giai Hạo ở trong thư phòng tưởng là Mục Kì tới nên mở cửa đi ra ngoài, ai dè người tới lại là Phương Doanh Doanh chứ không phải là tên Mục Kì chết tiệt kia.
Nhìn thấy Phương Doanh Doanh mày kiếm của anh nhíu chặt:"Tại sao lại là cô? Mục Kì đâu?"
Phương Doanh Doanh nhìn thấy anh trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, thẳng lưng ưỡn ngực hất hàm:"Tại sao không thể là tôi? Giáo sư Mục hôm nay còn có hội thảo, tôi cũng là bác sĩ tại sao không thể là tôi?" Nói xong cô quay người bước đi, hận không thể đạp cho anh một phát.
Chung Giai Hạo bước vào thư phòng lấy văn kiện rồi đi thẳng tới công ty, trong lòng có chút bực bội không rõ nguyên nhân. Trong phòng họp Vip của Phong Vũ, Chung Giai Hạo ngồi ở vị trí chủ tọa, phía bên kia đại diện công ty đối tác đang diễn thuyết hùng hồn nhưng lại chẳng lọt được vào tai anh chút gì, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp của An Ninh đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở... Con mẹ nó, anh bị làm sao thế này!
...
Phương Doanh Doanh sau khi vào phòng ngủ chính thấy An Ninh nằm mê man trên giường, cô mở hộp y tế lấy nhiệt kế điện tử ra đo. Cô nhíu chặt mày, 39 độ 2. Mắt thấy cái khăn trên trán An Ninh cùng chậu nước bên cạnh, chắc hẳn là An Ninh đã được chườm hạ nhiệt rồi. Phương Doanh Doanh cất nhiệt kế đi bèn lấy ra một chai nước truyền cho cô.
Thím Lưu đứng bên cạnh thấy Phương Doanh Doanh truyền dịch cho cô thì có vẻ lo lắng hỏi:"Bác sĩ Phương, bệnh thiếu phu nhân như thế nào rồi?"
Phương Doanh Doanh sau khi cất hết dụng cụ y tế thì quay sang đưa cho thím Lưu một đơn thuốc dặn dò:"Thím đừng lo lắng, cô ấy không có gì đáng ngại chỉ là cảm lạnh thông thường thôi. Đơn thuốc này thím cầm lấy mua cho cô ấy, nếu buổi tối cô ấy còn sốt thì cho cô ấy uống một gói giùm con. Bây giờ con phải về bệnh viện rồi."
Thím Lưu gật đầu, cất đơn thuốc đi rồi tiễn Phương Doanh Doanh ra cửa.