“ Niên Niên, miệng em sao lại ngọt giống như vậy a, chủ nhân thích em chết mất. Dung mạo giống nhau như vậy, so với dáng vẻ đứng đắn ôn nhuận kia của Lâm An Niên em đáng yêu ngoan ngoãn như thế này có phải càng được yêu thích hơn hay không.”
Thiếu niên chậm chạp quay người, đôi mắt vẫn vô hồn nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười nhìn vô cùng tự nhiên không hề có chút sơ hở thực chất trong lòng không ngừng có cuồng phong bão tố, thiếu niên đưa hai tay ôm lấy cổ Hoắc Thanh, đầu gác lên vai gã. Ở nơi đôi mắt gã không thấy, khóe miệng kia lại chậm dãi hạ xuống đôi mắt lạnh lẽo, giọng nói lại thập phần ngọt ngào “ Thích.”
Hoắc Thanh ôm tình nhân nhỏ bé trong người, ôn nhu hôn lên mái tóc màu nâu nhạt giống như con lại kia của thiếu niên không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn. Ai nói gã không nỡ buông ra Lâm An Niên, Hoắc Thanh gã đúng là có yêu cậu, nhưng quyền lực cùng tiền tài gã sẵn sàng hy sinh tình yêu không kiếm được chút lợi của gã. Đổi lại bây giờ gã lại có được một tiểu đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều so với Lâm An Niên. Tiểu Niên Niên của gã sẽ nép vào lòng gã, sẽ cầu xin gã, sẽ nghe lời gã, Lâm An Niên căn bản không thể so với thiếu niên.
Lâm An Niên trong phòng bế tiểu bảo bối Duệ Duệ trắng trẻo đáng yêu không thèm đi mở cửa “ Anh lại muốn tranh con của tôi chứ gì, tôi đã nói là anh không thể, anh mơ đi.”
“ Không có, anh thật sự không có mà, chỉ đơn giản là nói chuyện thôi. Em mở cửa đi được không, lần này không liên quan đến con cái. Anh thề!” nhưng không nói là không liên quan đến em nha em yêu.
“ Lâm An Niên, chúng ta kết hôn đi.” Hoắc Cẩn Dật thật nghiêm túc đưa ra vấn đề.
« Không được. » Lâm An Niên sững sờ, kết hôn ? Không được, không thể kết hôn với Hoắc Cẩn Dật, cậu không biết Hoắc Cẩn Dật có phải anh ấy hay không. Nếu như không phải, cả đời này cậu hối hận cả đời, thế giới này liền không cần lưu lại nữa.
Hoắc Cẩn Dật tức giận « Tại sao không được, chúng ta đã như thế này rồi. Em dù không thích anh cũng không thể nghĩ đến Duệ Duệ sao. Con không thể trưởng thành hoàn hào nếu không có cả cha và mẹ. Em không muốn kết hôn còn muốn như thế nào ? » chẳng lẽ muốn đi tìm Sở Thiên kia của em. Mỗi lần trong giấc mơ, em đều vô thức gọi cái tên này, em tàn nhẫn với tôi như vậy sao.
« Không thể, chúng ta không thể kết hôn, kết cục sẽ không bao giờ hạnh phúc. Tôi không muốn kết hôn với anh. » Lâm An Niên khó khăn lùi lại phía sau.
Hoắc Cẩn Dật tức thật rồi, hắn không thể chịu đựng được nữa, Lâm An Niên, em sao có thể cứng đầu như vậy « Em không kết hôn với tôi. Em còn muốn đi tìm Lạc Sở Thiên kia của em phải không !? »
Lâm An Niên triệt để đơ rồi. Cậu không biết tại sao Hoắc Cẩn Dật có thể biết được Lạc Sở Thiên, cậu không muốn kết hôn với hắn chính là muốn đi tìm anh chồng nhà mình, cậu chỉ muốn anh ấy, không là anh ấy không được. Đối với cậu anh ấy là tất cả những gì chân thật nhất cậu có được trong cái thế giới giả rối này. Cậu chỉ muốn anh ấy thôi. Mang thai rất vất vả, sinh rồi vẫn dễ sản sinh những cảm xúc tiêu cực, Lâm An Niên lợi hại đến mấy cũng không thể nào kiểm soát được.
« Sao em không trả lời tôi, tôi nói đúng rồi có phải không. Em không thích tôi, em liền sinh con của tôi làm gì, em không phải yêu Sở Thiên của em lắm sao. Em không sợ hắn không chấp nhận em nữa sao ? »
« Không có, anh ấy vẫn sẽ tiếp nhận tôi, anh căn bản không thể so sánh với anh ấy anh… ưm »
Hoắc Cẩn Dật hắn không muốn chịu ngược nữa. Cái miệng nhỏ này quá độc, hắn cảm thấy cần phải bịt lại. Nụ hôn mang theo sự tức giận của Hoắc Cẩn Dật, hắn không cho phép cậu từ chối, cậu không thể đi tìm người khác được, Lâm An Niên chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của hắn mà thôi.
Lâm An Niên khóc, cậu muốn bản thân có khả năng nhận biết chồng mình, không phải bị động như vậy, không cách nào tìm thấy anh ấy. Cậu muốn chỉ cần mình đưa mắt, liền biết được anh ấy là ai. Cậu thật sự rất cần.
Hoắc Cẩn Dật thấy bản thân làm vậy là sai rồi. Lâm An Niên khóc lợi hại như vậy làm hắn cũng sợ hãi theo, căn bản không dám tiến thêm làm cái gì. Vợ mà bỏ đi, bà Hoắc sẽ lập tức đá hắn ra ngoài.
« Em đừng khóc, tôi không nói nữa, em không muốn liền không kết hôn, em muốn đi tìm người kia cũng được, tôi giúp em tìm, em đừng khóc a, tôi sai rồi… »
Lâm An Niên càng nghe càng khóc. Huhu cậu cũng sai rồi, hệ thống đáng chết không cho cậu khả năng phát hiện anh chồng, hại cậu thảm như vậy hu hu, mặt mũi đều mất sạch rồi hu hu.
Lâm An Niên nước mắt nước mũi tèm lem lau lung tung lên áo sơ mi đắt tiền của Hoắc Cẩn Dật « Anh sao không hôn sớm một chút có phải đỡ khổ không hu hu. »
Hoắc Cẩn Dật mặc dù không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng xem thái độ liền biết cậu thỏa hiệp rồi, không bài xích hắn nữa.