Mẹ : Xin chào mừng quý khán giả đến với chương trình phỏng vấn gia đình nhà chúng tôi. Đầu tiên, hãy dàng một tràng pháo tay thật lớn chào mừng hai đứa con trai thân yêu của chúng ta. ( Giơ tay )
Bộp bộp bộp.
DSL : Xin chào xin chào. ( Tươi cười vui vẻ )
Laocong ( lão cong ) : ( mỉm cười bảy phần lạnh lùng ba phần thân thiện )
Mẹ : trước tiên chúc mừng hai đứa đã về chung một nhà. Tiếp theo đây sẽ là cửa ải khó khăn thử thách mức độ hòa hợp của hai người đã sẵn sàng chưa?
DSL : Sẵn sàng ( vui vẻ )
Laocong : ( nhìn vợ ) sẵn sàng.
Mẹ : có hài lòng với bạn đời hiện tại của mình hay không?
DSL + Laocong : hài lòng.
Mẹ : có muốn hồng hạnh vượt tường hay không?
DSL + Laocong : không.
Mẹ : Trong nhà ai là nóc?
DSL : anh xã
Laocong : vợ
Mẹ : Hai người đều rất tôn trọng nhau. Ai là người đội vợ lên đầu? ( mẹ đặc biệt hỏi con rể )
Laocong : … dạ em ạ. ( Mất luôn hình tượng ngay từ vòng đầu nha con )
Mẹ : ai là người chiều con nhất?
DSL : anh ấy.
Laocong : tôi.
Mẹ : ai là người hay nhân lúc đêm khuya ném con trai sang phòng khác nhất.
DSL : anh ấy.
Laocong : tôi.
Mẹ : ai là người giỏi chăm sóc người khác nhất?
DSL : anh ấy.
Laocong : em ấy.
Mẹ : nghe nói hai người dự định sinh con thứ hai, ba, bốn, năm, sáu…không biết khi nào thì sinh?
DSL : Không sinh, quá dày vò rồi, khi nào bà có con rồi sẽ biết nỗi khổ chăm con của tụi tui.
Mẹ : chẳng phải con mẹ đang ngồi đây sao?
Laocong : không, bà là mẹ ghẻ.
Mẹ đau lòng chết mất, tuyệt giao một phút.
Mẹ : đã hết một phút rồi, chúng ta tiếp tục trò chuyện. Để đổi lấy tự do từ hệ thống, con có tiếc chút nào không Tiểu Diệp?
DSL : nói không tiếc thì không phải, thật ra tôi cũng rất tiếc nhưng mà nếu như có thể tự do lựa chọn rời đi hay ở lại, không bị hệ thống ép buộc, không bị kiểm soát hành động bắt buộc phải lmf theo khuôn mẫu kịch bản mà không có tự do của bản thân, tôi sãn sàng bỏ ra cái giá đấy.
Mẹ : mẹ thấy tính cách Tiểu Diệp rất tích cực và có phần trong sáng. Không phải đã đi qua rất nhiều thế giới rồi sao, chịu nhiều kiểm soát như vậy vẫn giữ được tính cách tốt, con có bí quyết gì không?
DSL : thật ra không phải tính cách tốt mà là cộng ưởng từ tính cách nhân vật. Giống như việc chúng ta có được trí nhớ của nhân vật chúng ta đảm nhiệm thì tính cách cũng vậy. Đôi khi phần tính cách này sẽ bộc lộ rõ ngay từ đầu, hoặc sẽ đến một vài trường hợp mới bộc lộ tùy thuộc vào mức độ đóng vai nhân vật của tôi. Cho nên việc tính cách của tôi tươi sáng như vậy không phải bởi vì tôi vẫn giữ được mà là nhờ nhân vật của tôi giữ lại cho tôi tính cách tốt nhất để tôi không lầm tưởng giữa hiện thực và máy móc lập trình.
Mẹ : nếu để ý kỹ sẽ thấy được khi về không gian hệ thống, cảm xúc của con sẽ khác đi, chính là lý do như vậy sao?
DSL : đúng vậy, trở về không gian hệ thống tôi cũng không chịu bất kỳ tác động nào nữa. Tự do tôi đổi được chỉ là không bị chủ thần hệ thống kiểm soát ép buộc nữa thôi, không có nghĩa các nhân vật cũng không ảnh hưởng đến tôi.
Mẹ : ồ hóa ra là vậy, vậy chồng con đúng là có công lớn.
Laocong : ( bây giờ teo nguyện làm không khí, có thể đừng lôi teo vào được không, teo nhiều tội lắm ròi )
Mẹ : Tiểu Diệp cảm thấy việc mình xuyên qua các thế giới là như thế nào?
DSL : nó giống như một trò chơi vậy, nếu như bạn bị khống chế, trò chơi liền mất vui, một khi thoát ra được mạng nhện đó bắt đầu tung hoành mọi nơi theo ý muốn, trò chơi liền càng trở nên thú vị. Mặt khác mặc dù các nhân vật đều chỉ được tạo nên từ các con số nhưng cũng giống như có cuộc đời riêng.
Mẹ : mẹ cảm thấy các con chỉ nên ở trong nveltoon thôi, đừng đi đâu. Con trai nuôi lớn như bát nước đổ đi bị nhà khác cướp mất. Aizz, nhưng mà không sao, nghẽ nói các con muốn nghỉ sớm?
DSL : phải
Laocong : nghỉ sớm đi làm công chuyện.
Mẹ : vậy được rồi trả lời nốt mấy câu hỏi nữa. Có bao giờ cảm thấy sinh hoạt này kia không hợp lý hay không?
DSL + Laocong : có
Mẹ : tại sao?
DSL : (thì thầm ) qua dày đặc, tôi muốn thưa ra một chút.
Laocong : ( lẩm bẩm ) ít như vậy, cần nhiều thêm. Ít vậy không đủ.
Mẹ : … hai người thấy đối phương mặc gì đẹp nhất?
DSL + Laocong : không mặc gì ( mặt không đổi sắc, ăn ý kinh người )
Mẹ : … ( che mặt sấu hổ, người ta còn chưa 18 thật mà ) ủa người đâu?
Khán giả chỉ tay hét lớn : bà che mặt đi, che nữa đi. Chúng nó ôm nhau đi làm việc rồi!!!