Dương Minh thấy hắn không trả lời liền khó hiểu. Bạn mình từ nhỏ đến lớn vẫn rất khó hiểu, chính là lần này càng khó hiểu hơn. Dương Minh thở dài, những lúc như thế này thường có hai sự lựa chọn. Một là đứa bé sinh ra Hoắc Cẩn Dật sẽ tranh quyền nuôi con, omega kia cầm tiền đi nơi khác sống, hai là hai người kết hôn, tất nhiên là có phương án thứ ba nhưng Hoắc Cẩn Dật chắc chắn không để chuyện này xảy ra. Dương Minh ngồi trêи sofa lướt xem mấy thứ đồ dùng cho bé yêu vừa tiếp chuyện Hoắc Cẩn Dật.

“ Lần trước đi khám đó, Thư Thư hỏi, cậu O đó nói bạn đời làm việc trong quân đội, đang làm nhiệm vụ ở đâu đó nên không thê chăm sóc được. Tôi lúc đó cảm thấy cậu ta thật quen, không ngờ luôn đó…”

“ Lần trước đi khám ở chỗ Du Cảnh Thành cậu ta bảo gì?”

Dương Minh kiểu ???

Hoắc Cẩn Dật lại nói lại “ Du Cảnh Thành nói đứa bé thế nào?”

Dương Minh lúc này mới hiểu ra “ Du Cảnh Thành hắn sinh sự, nhưng nghe y tá nói, đứa bé rất tốt, rất khỏe mạnh. Xem ra cậu Lâm kia cũng rất yêu con mình.”

Hoắc Cẩn Dật trong lòng cười lạnh, cậu ta, không biết là yêu con thật hay là lại có âm mưu gì. Không phải cậu ta từng là người yêu của Hoắc Thanh sao, ai biết được có âm thầm suy tính cái gì không.

Hoắc Cẩn Dật hoàn toàn quên mất, hai người xảy ra quan hệ là do Hoắc Thanh tìm cách hãm hại, mà Lâm An Niên cũng không hề tự nguyện.

Lâm An Niên tỉnh lại đã là hơn 12 giờ, tầm này mọi người chắc cũng ăn trưa rồi đi. Lâm An Niên đứng dậy vừa mở cửa liền thấy Hoắc Cẩn Dật đứng bên ngoài đưa tay mở cửa. Lâm An Niên không cảm xúc nhìn hắn, cậu đến bây giờ còn không biết hắn tên gì. Lâm An Niên đỡ bụng nghiêng một bên đi ra ngoài, vịn tay cầu thang cẩn thận đi xuống, bây giờ tám tháng nếu không cẩn thận sinh non sẽ rất nguy hiểm. Lâm An Niên có chút đói bụng, chính là cái người này không hề có ý định cho cậu ăn. Không sao trong túi có đồ ăn vặt, ăn đỡ một chút tí về ăn bù. Đưa cậu về đây cũng không thể giữu cậu mãi được.

Lâm An Niên ngồi trêи ghế uống nước ăn bánh của mình cũng không ngẩng đầu nhìn Hoắc Cẩn Dật. Đùa à, cậu còn không có quen hắn. Rút ra điện thoại trong túi, gọi điện cho Phó Vân Phi bảo anh lát nữa qua đón, Lâm An Niên lại tiếp tục ngồi ăn vặt lướt điện thoại. Bỉm của hãng này hình như bị khiếu nị thì phải, ừm của hãng kia lại thiết kế không phù hợp, hãng này lại quá đắt mà không đặc biệt gì, ừm … hãng này nghe nói khá tốt chính là đắt mà mỗi bịch lại ít, không sao cậu có tiền, mua loại này. Còn có sữa cho tiểu bảo bối, trong sách nói omega nam cũng có sữa, cơ mà cần thường xuyên nắm bóp thời gian dài. Haha có mà điên, cậu còn lâu mới làm, cho nên bây giờ phải đi mua sữa nè, quá nhiều loại không biết nên chọn cái nào.

“ Tôi đã cho người đi mua rồi, sữa nhập khẩu thích hợp với trẻ sơ sinh, dinh dưỡng nguyên chất, đảm bảo an toàn và phát triển hệ miễn dịch cho bé. Cậu không phải lo việc này.” Hoắc Cẩn Dật ngồi bên đối diện nói với cậu.

Lâm An Niên không ngẩng đầu lên nhìn hắn “ hình như không liên quan đến anh thì phải. Huống hồ chúng ta còn không quen nhau.”

Hoắc Cẩn Dật lại khó chịu, cậu ta thế nhưng không biết hắn “ Tôi là Hoắc Cẩn Dật. Là người cha còn lại của đứa trẻ.”

Câu nói cuối cùng làm Lâm An Niên khựng lại, cha còn lại của tiểu bảo bối là hắn? Hóa ra là thế, nhưng mà còn anh chồng nhà cậu, làm sao bây giờ.

“ Không cần anh lo. Tôi có đủ năng lực nuôi lớn tiểu bảo bối.”

“ Tôi có trách nhiệm chăm sóc bé con. Tôi là cha nó.”

Ha! Cha?! Hắn mà cũng có tư cách nói câu này ?!

“ Trước hết không nói về vấn đề là cha hay không. Chúng ta nói về chuyện kia trước. Tôi không tình nguyện, không quen anh, tất cả chỉ là một sự cố. Tôi giữ lại con là bởi vì tôi muốn nuôi đứa bé, không liên quan gì đến anh. Cho nên anh không cần cảm thấy mình có trách nhiệm, anh chỉ cần tránh xa tôi ra là được rồi. »

Hoắc Cẩn Dật hai mắt lạnh xuống nhìn Lâm An Niên. Phải nói alpha trội rất khó có đời sau. Huống hồ Hoắc gia cả mấy thế hệ chỉ có duy nhất một Alpha trội và chỉ có đời sau của alpha trội mới có thể lại có khả năng sinh ra một alpha trội khác. Hoắc Cẩn Dật cho dù muốn buông thì lão tổ tông ở nhà thờ tổ cũng sẽ không chịu buông với lại lần này hắn nhất định phải dành được quyền nuôi con.

« Cậu chỉ có hai sự lựa chọn. Một là kết hôn với tôi, một năm sau chúng ta ly hôn, con thuộc về tôi. Lựa chọn thứ hai là cậu sinh đứa bé ra tôi sẽ lập tức cho người mang đi, cậu sẽ nhận được một khoản tiền lập tức cút khỏi… »

CHÁT !

Tiếng tát cực lớn vang lên. Mặt Hoắc Cẩn Dật bị tát lệch sang một bên, trêи mặt hằn lên vết năm ngón tay đỏ đến nhức mắt. Châu Thư Tinh với Dương Minh vừa đi xuống nhìn thấy cũng bị làm cho giật mình. Lâm An Niên khuôn mặt đỏ bừng đứng trước mặt Hoắc Cẩn Dật, tiếng thở dốc nặng nè cũng thân thể đang không ngừng run rẩy.

Cậu đang rất tức giận !

Hắn là cái thá gì mà dám cướp con của cậu, cùng lắm chỉ là gieo một cái nòng nọc thôi sao, cậu có thể cho hắn mấy triệu con nòng nọc của cậu. Alpha trội là giỏi lắm sao, tát, tát hết. Lâm An Niên cố gắng thở chậm lại kìm nén cơn tức giận.

« Anh lấy quyền gì ra tranh con của tôi. Con tôi tôi có thể tự nuôi, không mắc Hoắc gia anh thương hại cũng không cân phải đập tiền vào mặt tôi. Tôi không thiếu nhất là tiền. Cả Hoắc Thanh và anh đều giống nhau, tra nam khốn nạn. »

« Cậu không thể mang Hoắc Thanh ra đây so sánh với tôi. Tên đó không xứng. Giòng máu của Hoắc gia không thể để một người ngoài như cậu giữ. »

Lâm An Niên nhướn mày nhìn Hoắc Cẩn Dật, tức giận hét lên « Tôi là baba nó, là người mang thai nó. Anh nói tôi là người ngoài ? Ăn nói cho cẩn thận, trong người nó cũng mang nửa dòng máu của tôi. Có giỏi anh đi mà đẻ, không làm được đúng không. Không được thì câm miệng. Con tôi tôi nuôi, Lâm gia tôi dù nhỏ bé cũng không sợ anh đâu. Anh muốn giành, cá chết lưới rách tôi cũng phải kéo anh xuống bảo vệ con của tôi. »

Hoắc Cẩn Dật ngậm miệng, ánh mắt cất chứa sát khí chàn ra như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Lâm An Niên. Lâm An Niên cũng không sợ hãi mà nhìn lại. Cậu không cần biết người trước mắt có thân phận gì, nguy hiểm đáng sợ như thế nào, chỉ cần động đến con của cậu, một giọt nước tiểu cậu cũng không tha. Muốn tranh con của cậu, cứ mà đợi đến khi nằm trong quan tài đi gặp Diêm vương đi.

Omega lặn đối mặt với tên alpha trội đáng sợ. Hoắc Cẩn Dật tỏa ra pheromone muốn trấn áp Lâm An Niên. Lâm An Niên đang mang thai, đối với mọi sự tấn cồn bằng pheromone đều vô cùng nguy hiểm, huống hồ vừa rồi cậu tức giận lại hoạt động mạnh cho nên bụng càng ngày càng đau. Khuôn mặt bắt đầu từ đỏ hồng thành tái mét.

« Anh, mau dừng lại. » Châu Thư Tinh hét lên.

« Không được dùng pheromone chấn áp người mang thai. Cậu muốn hại chết hai cha con cậu ấy à ? » Dương Minh cũng la lên.

Hoắc Cẩn Dật từ trong cơn tức giận tỉnh lại mới nhìn ra hành động của mình nguy hiểm ngu ngốc đến trừng nào. Hắn nhìn Lâm An Niên. Khuôn mặt cậu trắng bệch, toàn thân run rẩy, tay không ngừng bảo vệ bụng lảo đảo một cái ngã xuống ngất lịm.

Hoắc Cẩn Dật sợ hãi vội vàng đưa tay đỡ lấy. Dương Minh vội vã lôi điện thoại gọi điện cho Du Cảnh Thành bảo gã lập tức đến. Châu Thu Tinh mặc dù chưa kịp loát chuyện đứa bé nhưng cũng bị chuyện này dọa cho hoảng hồn không còn tâm trí suy nghĩ vội vã đến giúp chăm sóc Lâm An Niên, Châu Thư Tinh cũng mang thai biết nhiều chuyện lưu ý của người mang thai hơn.

Du Cảnh Thành chạy vội đến nhà Hoắc Cẩn Dật, tưởng người có chuyện là Châu Thư Tinh gã lo chết đi được. Đến khi nhìn thấy trêи giường là Lâm An Niên, Du Cảnh Thành không khỏi ngớ ra.

« Cậu ta sao lại ở đây ? »

« Đừng dài dòng nữa mau đến khám đi. »

Căn phòng khám chuyên dụng trong nhà đầy đủ tiện nghi, bởi vì Châu Thư Tinh cũng có em bé nên có mấy đồ ở phòng khám khoa sản cũng đầy đủ vô cùng. Du Cảnh Thành nghiêm tức kiểm tra, càng khám càng tức. Gã quay ra hét vào mặt tên đàn ông đứng cuối giường hoàn toàn quên mất mình ghét cậu.

« Cậu đây là muốn hại chết hai cha con bọn họ hay gì. Đã hoạt động mạnh đột ngột ảnh hưởng đến thai nhi, lại còn bị cậu làm cho tức giận như vậy, tâm trạng người mang thai không được kϊƈɦ động, lại nói omega mang thai vốn đã yếu đuối hơn dễ bị ảnh hưởng tâm trạng cậu lại còn làm như thế. Nguy hiểm như thế, cậu lại còn dùng pheromone tấn công người ta. Bộ não alpha trội của cậu vứt đi đâu rồi, không biết không thể dùng pheromone tấn công người mang tai sao. Như vậy sẽ hại chết người đấy, cậu chỉ cần dùng pheromone thêm nửa phút nữa thôi cái thai liền sinh non rồi. Cậu bị điên à ? »

Hoắc Cẩn Dật câm mồm không thể cãi, là hắn sai, hắn chọn sai thời điểm mới dẫn đến kϊƈɦ thích không tốt, nhất thời quên mất trong bụng cậu còn một đứa bé. Hoắc Cẩn Dật nhìn Lâm An Niên khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi nằm trêи giường, tai lắng nghe lời cằn nhằn mắng chửi của Du Cảnh Thành trong lòng không hiểu sao cảm thấy tội lỗi.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play