Lăng Tiêu trong lòng lo lắng đưa Diệp Sở Ly về tiểu viện rồi lập tức đi lôi Lăng Nguyệt về. Lăng Nguyệt là thủ hạ của Lăng Tiêu, là một người vô cùng thành thạo y thuật và độc thuật.

Lăng Nguyệt nhìn Diệp Sở Ly, khuôn mặt có phần tái đi nhưng không có vẻ quá nghiêm trọng. Nàng kiểm tra mấy vết kim trâm trêи bả vai Diệp Sở Ly chốc lát liền nhăn mày.

Lăng Tiêu vẫn luôn để ý Diệp Sở Ly lẫn biểu cảm của Lăng Nguyệt, thấy nàng ta nhăn mày một cái liền sợ hãi sự việc nghiêm trọng.

" Sao vậy?" Lăng Tiêu cố nén gấp gáp trong lòng.

Mày Lăng Nguyệt cau càng chặt, Trang chủ trông thật vội nha, lo lắng vậy luôn kìa, ấy nha lâu không có cơ hội giờ trêu hắn một chút chắc không sao nhỉ.

" Không ổn lắm!" Lăng Nguyệt thở dài.

Lăng Tiêu đã có phần cuống lên, không ổn, nghĩa là sao. Phu nhân không thể có chuyện gì nếu không Dương Minh Thuận dù chết hắn cũng sẽ đào lên xé xác hắn.

" Không ổn là thế nào ngươi nói rõ ra" Lăng Tiêu con mắt âm u nhìn Lăng Nguyệt.

" Haizzz!" Lăng Nguyệt lắc lắc đầu thở dài một cái.

Lăng Tiêu sắp phát rồ rồi, nói không nói thở dài cái gì. Không biết mạng phu nhân nhà hắn rất quý sao???

Diệp Sở Ly nhịn cười đến nội thương, cậu biết trâm này không có gây hại, chỉ là thời điểm chúng chiêu thì toàn thân đau nhói thôi, trâm chưa tẩm độc, không thì về hệ thống đếm lá đa rồi. chắc là vì bất đắc dĩ Dương Minh Thuận mới dùng. Còn Lăng Tiêu ấy hả, nhìn hắn gấp như vậy mà không thể làm gì cậu cũng lười vạch trần Lăng Nguyệt.

" Khụ.. khụ..." Nhịn không nổi nên là Diệp Thần Sứ uy vũ ho hai cái rồi.

Lăng chân chó ngu ngốc gấp chết rồi, lao như điên đến bên giường vỗ vỗ lưng, ân cần hỏi xem cậu đau ở đâu, cơ thể có chỗ nào lạ không, có phải...bla bla...

" Haizzz " Lăng Nguyệt lại thở dài.

" Ngươi thở dài cái cứt khô, mau nói đi!" Lăng Tiêu tức đến chửi tục rồi.

Ai nha... IQ của những người yêu đương thường có xu hướng thoái hóa đúng là không sai mà.

" Não bôn có vấn đề!" Lăng Nguyệt đại nhân phun ra một câu.

Diệp Sở Ly trợn tròn mắt, Lăng Tiêu cũng tròn mắt.

Lăng Nguyệt rất hài lòng với biểu cảm của hai người này, nàng gật gù " Não tên này chắc chắn có vấn đề, vũ khí ngu như vậy cũng đem ra dùng. Chắc chắc đầu hỏng rồi, phải chữa!"

Lăng Tiêu gấp như chó bị tạt cho một gáo nước nhất thời nghệt mặt. Hắn hình như vừa rơi mất cái gì thì phải.

" Há há há... " Diệp Sở Ly cuối cùng cũng buông tha bản thân cười như điên lăn lộn trêи giường.

Lăng Tiêu ngây thơ đã ngộ ra rồi, á à, phu nhân bây giờ còn dám hợp tác với người khác hố hắn. Được lắm, phải phạt, bị thương cũng phải phạt. Lăng Tiêu giơ tay bép một cái lên ʍôиɠ xinh của ai đó. Lăng Nguyệt âm thầm chuồn ra ngoài, không quên đóng cửa lại, dán thêm cái niêm phong. Tuyệt, nàng thỏa mãn rời đi.

Diệp Sở Ly bị Lăng Tiêu đè xuống vò một vòng đến lộn xộn cười đau cả bụng mới được buông tha. Lăng Tiêu tâm trạng ảm đạm ôm chặt Diệp Sở Ly cọ cọ. Hắn chưa bao giờ trẻ con như vậy đâu, nếu lỡ như mấy cây trâm kia có độc không biết Diệp Sở Ly sẽ còn bị sao nữa. Hắn thời điểm đó đều rất hoảng loạn, hắn sợ cậu rời đi mình, sợ mất đi câu. Cho nên bây giờ Tiêu bảo bảo cần ôm ôm, ôm ôm mới hết sợ, hừ.

Diệp Sở Ly giống như có thần giao cách cảm, cũng ôm chặt hắn. Cả hai cứ im lặng như vậy. Cậu biết Lăng Tiêu sợ, cậu cũng sợ, cậu cảm giác được hệ thống lỗi, kịch bản BUG, anh chồng trong mỗi thế giới đều có vấn đề đáng nghi, cậu không dám suy đoán, sợ bản thân sẽ thất vọng.

Phùng Xuân ( Nữ nhân áo tím kia đó) đi theo Địch Quốc Cường trở về tiểu viện kia, thấy Lăng Nguyệt cười tà như vậy liền biết rồi, Phùng Xuân lôi kéo Lăng Nguyệt nói chuyện. Địch Quốc Cường khuôn mặt đen thui, mày nhăn chặt ngồi không biết suy tư điều gì. Thấy Lăng Nguyệt cũng chỉ chào nàng một cái không hề hỏi gì đến tình hình của Diệp Sở Ly.

Gã vẫn còn nhớ, những gì mẫu thân nói với gã, cộng thêm những gì gã nghe được ngày hôm nay liền biết chắc chắn chính là Diệp Sở Ly. Hậu thế của Cổ mộ Lâu thị với người ngoài có năng lực đặc biệt nhưng sẽ dẫn đến tai họa, năng lực của Diệp Sở Ly là có thể giao tiếp với động vật, từ nhỏ gã là phát hiện ra. May mắn, may mắn là cậu vẫn còn sống, không biết cậu có muốn biết chuyện năm đó không. Gã có chút sốt sắng vừa mong Diệp Sở Ly biết chuyện lại sợ cậu không chịu tiếp nhận.

______________________

May mắn cho Địch Quốc Cường, Diệp Sở Ly chấp nhận mọi chuyện, cũng rất vui lòng có thêm một đại ca nữa. Đùa à, nam chính đó, cơ to vậy mà không ôm thì cậu ngu rồi. Còn nếu nói về nữ chính, việc nam nữ chính tự tàn sát nhau không hề ảnh hưởng tới thế giới Dương Minh Ngọc chết nhưng Địch Quốc Cường vẫn sống thế giới vẫn sẽ tồn tại bình thường, mà ngay cả khi hai người này đánh giết nhau cũng không ảnh hưởng, nhưng một khi vật ngoại lai như cậu động vào, thế giới sẽ tự động gắn mác virus cho cậu rồi thực hiện thủ tiêu.

Võ lâm cũng không có chuyển biến lớn, Địch Quốc Cường với Lăng Tiêu tung ra một danh sách tội ác của lão Thành chủ và Dương gia, thuận lợi chở thành anh hùng trừ gian diệt ác ಡ ͜ ʖ ಡ, Chu Thanh Vân cũng thuận thế thành chương lên làm tân thành chủ. Mọi chuyện được giải quyết quá nhẹ nhàng không bất trắc khiến Diệp Sở Ly nghi ngờ có phải cậu thành nhân vật chính được thế giới ưu ái rồi không.

Diệp Sở Ly cùng Lăng Tiêu quay về Vong Xuyên Cốc cùng với Tiểu Lộc và Tiểu Ngư bồi dưỡng hai đứa thành đời tiếp theo.

Ba năm sau, Địch Quốc Cường gửi đến Vong Xuyên Cốc một hỉ thϊế͙p͙. Diệp Sở Ly nghi hoặc mở ra xem, oa một cái, bất ngờ ta đùng như vậy cậu đỡ không có nổi á. Địch Quốc Cường thành thân với Phùng Xuân, trời móe quá bất ngờ rồi.

" Thành thân nha!" Diệp Sở Ly cầm thiệp mừng mà gật gù.

Lăng Tiêu, ở đằng sau ôm eo nhỏ của Diệp Sở Ly. Hai người đang ngồi ở sàn gỗ gần mặt hồ, mùa hè ngồi đây là mát mẻ nhất, Diệp Sở Ly cực thích luôn.

" Phùng Xuân báo thù xong không có gì làm liền lăn chung một chỗ với Địch Quốc Cường, ngày ngày đi xử lý chính vụ với hắn nhiều. Chắc là lâu ngày sinh tình đi."

" Ừm. Phùng Xuân thật ra cũng rất tốt, còn Địch Quốc Cường nếu không có trang lịch sử kia với Dương Minh Ngọc thì lại càng tốt. Nhưng mà hai người này chung một chỗ ta cũng yên tâm, cảm thấy Phùng Xuân nhất định sẽ cưỡi lên đầu Địch Quốc Cường, hắn chắc chắn không dám phản" Diệp Sở Ly thích thú gật đầu.

" Sao lại thế?"

Diệp Sở Ly kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu " Ngươi không biết?" Lăng Tiêu mộng bức nha, Diệp Sở Ly cuối cùng cũng cảm giác được chiến thắng, cực kỳ vui vẻ " Phùng Xuân nhìn thì vậy thôi chứ thật ra hung ghê lắm. Còn Địch Quốc Cường cũng không khác gì đứa trẻ lớn xác. Hắn còn lâu mới phản vợ"

Lăng Tiêu hôn hôn má Diệp Sở Ly, cắn cắn tai Diệp Sở Ly. Thật ra hắn biết đó, chỉ là nhìn phu nhân vui vẻ như vậy hắn liền phối hợp cho Diệp Sở Ly vui vẻ. Hắn biết Địch Quốc Cường và Phùng Xuân thành đôi, người theo đuổi là Địch Quốc Cường. Phùng Xuân lúc đầu không chấp nhận gã gã còn gửi mật thư hỏi ý kiến truy thê của hắn đó. Ghê chưa ghê chưa, Địch Quốc Cường bất chấp như thế truy được đến tay tất nhiên không dám bật nóc. Hai người này tốt nhất đẻ hai đứa, hắn phải mang một đứa đi. Há há, hắn đã lo xong tương lai hết rồi.

Còn Phùng Xuân cũng có âm mưu hết rồi, hai người kia cứ chờ bụng to đi ha ha. Địch Quốc Cường thấy Phùng Xuân nhìn gương cười tươi như vậy, trong lòng ngứa ngáy.

" Nàng cười gì vậy?"

" Nói cho ngươi một bí mật nè, thật ra hậu nhân Lâu thi với người thường không chỉ có mỗi bằng đấy bí mật đâu!"

Địch Quốc Cường nhướn mày, cầm lược chải đầu cho Phùng Xuân " Bí mật động trời gì nữa vậy?"

Phùng Xuân cười tít mắt " Nói rồi ngươi không được giận cũng không được báo tin cho họ biết nha"

Phùng Xuân thì thầm vào tai Địch Quốc Cường một câu. Địch Quốc Cường trợn mắt hít khí. Bí mật quá lớn suýt chút đè chết gã rồi.

Vào một ngày đẹp trời không trăng không sao có gió có mây có mặt trời. Diệp Sở Ly tự dưng nôn một cái. Lăng Tiêu bắt lấy cổ tay cậu xem xem, bảo với cậu không sao nhưng ra ngoài rồi lại như người mất hồn lững thững đi đến rừng trúc.

Tiểu Lộc lo lắng nên lén đi theo ai ngờ lại thấy Lăng Tiêu hai tay ôm cây trúc rung ầm ầm, khuôn mặt vui mùng sắp chết cười như hoa nở reo hò ầm ầm.

Tiêu Lộc biểu thị... hình như mình nhìn nhầm.(*´∀`*)ゞ

Cây trúc said: có thể tha cho cái thân già này không, nó rụng hết lá rồi huhu(╥﹏╥).

Những ngày sau đó, Diệp Sở Ly được chăm sóc hết sức cẩn thận, xuống bậc thang, Lăng Tiêu vội vã đỡ, đến chỗ ướt Lăng Tiêu liền ôm chặt cậu, không cho động đồ sắc bén, không cho bay nhảy. Cậu thỉnh thoảng còn buồn nôn khó chịu nhưng chỉ một chít liền hết.

Diệp Sở Ly cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do dạo nãy quá buông thả, hoạt động gì đó không khoa học. Cho đến khi, cái bụng nhỏ... to lên??? Béo??? NO NO NO cái gì đang động đậy trong bụng cậu???

Aaaaaaaa tên ngu ngốc Lăng Tiêu.

Diệp Sở Ly nghiến răng nghiến lợi " LĂNG TIÊU, CÚT RA ĐÂY!!!!"

Lăng Tiêu sau bao nhiêu bữa ăn hành đã chạy đi kiếm đồ ăn cho vợ nguôi giận rồi 。◕‿◕。.

Địch Quốc Cường cũng đang đỡ Phùng Xuân bụng bầu hai tháng đi dạo trong nhà, hôm qua đọc thư của Lăng Tiêu gửi, gã thật sự có chút... cạn ngôn. Thôi thì như vậy cũng tốt, gã đỡ phải đưa con cho hai tên kia dạy hư. Hừ!

" Nam nhân hỗn huyết của Lâu thị khi sinh ra còn có khả năng mang thai!" Chị đẹp Phùng Xuân là người Lâu thị tung ra cú phát ngôn thế kỷ để lại niềm vui muôn đời tung hoa \(▽ ̄ ( ̄▽ ̄) /  ̄▽)/.

_____________________

Không có phiên ngoại nha. Cơ mà hôm qua đưa thiếu mất một lựa chọn. Hôm nay bù vào.

5. Thú nhân ( con... chưa nghĩ ra thụ × đọa tiên công)

( Đọa tiên là tiên bị đày xuống trần hoặc địa phủ nha)

Có thể xếp các lựa trọn theo thứ tự muốn đọc tiếp theo để tui còn lên đại cương nha. Vd 15423 chẳng hạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play