Từ Tiếu Thiên bị Đàm Triết nhìn cho cả người ngứa ngáy. Cậu xoa xoa cánh tay cho dịu đống da gà da vịt vừa nổi lên, liếc lại Đàm Triết: "Anh nhìn em làm gì. Có phải vì em đâu."
"Ây da", Đàm Triết vui vẻ, "Thật ra anh muốn xem thử hai người đàn ông đánh nhau đổ máu là thế nào."
"Việc này chắc phiền lắm. Chỗ chị Mạc em mới bàn sơ qua, nếu để chị ấy biết việc này không chắc có ảnh hưởng gì không nữa." Từ Tiếu Thiên lo nhất là chuyện này.
"Chắc chắn có ảnh hưởng, cậu phải chuẩn bị tâm lý. Mạc Linh là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nếu để người ta biết chuyện này chắc cả năm không mời khách qua khách sạn chúng ta đâu."
Từ Tiếu Thiên buồn bực: "Một năm sau thì muộn quá rồi."
"Bình thường thôi. Cậu muốn khách nào cũng phải mời bằng được à, kiểu gì cũng có người không đồng ý thôi."
"Đúng là em muốn khách nào cũng phải mời", Từ Tiếu Thiên cau mày, "Đây là mục tiêu của em."
"Đây là khách của anh, cậu lo làm gì." Đàm Triết cười cười.
"Nhưng lần này là của riêng em, không phải à?"
Đàm Triết châm thuốc: "Anh phát hiện cậu về thay đổi cứ như người khác ấy. Sức mạnh này ý chí này khác hẳn bộ dáng cà lơ phất phơ ngày trước."
"Lúc trước em có cà lơ phất phơ đâu...", Từ Tiếu Thiên thở dài, "Anh không hiểu. Giờ áp lực của em lớn lắm, em nhất định phải làm tốt."
Đây là lời thật lòng của Từ Tiếu Thiên. Cậu thật sự không muốn Lạc Hiên làm việc ở chỗ của Tiếu Vĩ Trạch nữa, cậu thà mệt chết cũng muốn nuôi người ta. Có điều Lạc Hiên muốn vẽ tranh chụp ảnh thì chi phí rất lớn, cậu không thể không xét đến hiện thực, không phải cứ nói "tôi nuôi cậu" là xong việc.
"Đừng tự tạo áp lực lớn quá. Cậu đang làm tốt, cứ phát huy như bình thường là được. Tuần này bắt đầu đi mời khách luôn đi." Đàm Triết gạt tàn thuốc, "Cậu phụ trách mảng kia đi. Còn nhiều người không phải khách hàng của chúng ta lắm, làm đi."
Cuối cùng vụ chém người ở khách sạn cũng được xử lý rõ ràng. Đúng như lời Đàm Triết nói, hai người đàn ông vì một người đàn ông khác mà vung đao chém nhau. Đáng buồn ở chỗ ở đây đã có người chết mà người kia hoàn toàn không hay biết gì... Từ Tiếu Thiên thầm nghĩ mình cũng không thể trong cơn bốc đồng mà chém Tiếu Vĩ Trạch được. Làm loạn thế có hơi kinh khủng dù rằng cậu khá chắc nếu có một trận sống mái với nhau, cậu hoàn toàn có thể chém chết Tiếu Vĩ Trạch.
Buổi chiều trước khi đi mời khách cậu còn phải qua chỗ Tiếu Vĩ Trạch để đưa hóa đơn hội nghị lần trước. Vừa vào phòng tranh cậu đã thấy không được tự nhiên. Chỉ cần có nhiều khách hàng ổn định hơn cậu sẽ cho Tiếu Vĩ Trạch vào sổ đen ngay lập tức. Mở cánh cửa xa hoa của văn phòng Tiếu Vĩ Trạch, nhìn thấy gương mặt tươi cười thiếu đánh kia, Từ Tiếu Thiên càng thêm quyết tâm với dự định của mình.
"Giám đốc Tiếu, đây là hóa đơn hội nghị của các anh.", Từ Tiếu Thiên đặt phong bì hóa đơn lên bàn, chỉ cần Tiếu Vĩ Trạch ừ một tiếng là cậu có thể đi rồi.
Nhưng Tiếu Vĩ Trạch không ừ như mong muốn của cậu, cầm hóa đơn trên bàn xem đi xem lại.
"Giám đốc Tiếu có thắc mắc gì với hóa đơn sao? Đây là hóa đơn được xuất theo yêu cầu của trợ lý anh."
"Không thắc mắc gì." Tiếu Vĩ Trạch buông hóa liếc cậu một cái, trong mắt hiện lên một tia khó lường, "Cậu có chắc rằng có thể bảo Lạc Hiên nghỉ làm ở đây không?"
Từ Tiếu Thiên nghe được nửa đầu câu đang định quay người rời đi lại bị nửa câu sau bắt đứng yên tại chỗ. Hai hôm trước cậu mới nói với Lạc Hiên đừng làm ở đây nữa, sao Tiếu Vĩ Trạch biết sớm như thế? Chẳng lẽ Lạc Hiên nói chuyện này với anh ta nhanh như vậy?
"Không chắc", Từ Tiếu Thiên lạnh mặt nhìn Tiếu Vĩ Trạch, "Nhưng tôi nhất định không từ bỏ việc bảo cậu ấy rời khỏi đây."
"Cậu ấy sẽ không đi."
"Thế à?"
"Cậu chẳng hiểu cậu ấy gì cả." Tiếu Vĩ Trạch cầm chén trà chậm rãi uống, "Cậu ấy không cần ai làm chủ thay mình, không cần ai bảo vệ..."
"Không cần anh nói." Từ Tiếu Thiên ra ngoài. Cậu không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
"Nhắc nhở cậu thôi." Giọng Tiếu Vĩ Trạch vang lên từ sau lưng, "Nếu không thì trò chơi không thú vị."
Từ Tiếu Thiên quay lại nhìn Tiếu Vĩ Trạch, không nhịn nổi câu nói từ đáy lòng kia nữa: "Tôi đệt mười tám đời nhà ông!"
Rời khỏi phòng tranh một bụng lửa giận của Từ Tiếu Thiên không có chỗ nào để cháy. Cậu hơi hối hận lúc nãy không đập vỡ bể cá trong kia, giờ phải nhịn quá khó chịu. Cậu đứng ven đường hút thuốc, hút xong muốn búng tàn thuốc vào nắp cống nhưng không được lại ra nhặt, lại ném ra ngoài. Không biết lần trước Đàm Triết làm thế nào có thể vừa lái xe vừa bỏ tàn thuốc chính xác như thế. Cậu lấy chân đá tàn thuóc vào miệng cống, càng thêm bực mình. Lửa giận càng ngày càng lớn không dập tắt nổi, cậu đạp mạnh vào một cái xe đang đỗ gần đó. Còi báo động trên xe vô cùng hợp tác kêu lên thảm thiết. Từ Tiếu Thiên nghe vô cùng thoải mái, có thể tưởng tượng đây là âm thanh của Tiếu Vĩ Trạch sau khi bị cậu đấm cho một trận. Cậu đạp thêm phát nữa, thấy chủ xe đang chạy từ bên kia sang, vội vàng chạy đi.
Quá đã!
Từ Tiếu Thiên tìm địa chỉ công ty cậu chuẩn bị tới chiều nay. Cậu đã tìm Lương Bân hỏi một chút trước khi ra ngoài. Có một số công ty khi gọi điện thì không đồng ý gặp mặt chỉ có thể nói qua điện thoại, nhưng nếu không gặp trực tiếp thì có rất nhiều chuyện không thể nói, cũng không nói về ưu đãi hay các thứ khác được, thế nên đến gặp tận nơi là vô cùng cần thiết. Nhưng những công ty như thế thường có bảo vệ đứng trực, không thể cứ thế mà vào. Thế nên cần những chiêu chà trộn như là tìm được người nào đó ở phòng nào đó rồi nói có việc muốn tìm người vân vân mây mây. Nếu chỉ cần nói đúng tên là sẽ được vào mà không bị kiểm tra là tốt nhất, nếu yêu cầu gọi người ra đón thì đành phải xem vận may rồi, dù không đúng người thì cũng có thể nói mình tìm quản lý khách hàng.
Từ Tiếu Thiên ngồi trong quán ăn vặt gần chọn mấy món, chuẩn bị để chút nữa xông lên. Cậu muốn nghỉ ngơi một chút trước đã.
Gọi điện cho Lạc Hiên thì không phải là nhớ lắm vì mới chia tay chưa được mấy ngày nhưng cậu muốn nghe giọng Lạc Hiên, nghe giọng nói có thể khiến cậu an tâm, có thể xem nhẹ bất kỳ vị khách khó xơi nào.
"Đang nghỉ à?", Giọng nói dịu dàng của Lạc Hiên vang lên, Từ Tiếu Thiên thấy mình bình tĩnh lại.
"Không. Đang ở tiệm ăn vặt, chút nữa phải đi chào mời khách hàng. Khổ sai đó."
"Nóng à?" Lạc Hiên cười cười, "Tớ đang bật điều hòa, mát lạnh luôn."
"Không phải trêu tớ. Giờ cả người vừa khô vừa nóng."
"Ngày mai tớ quay lại." Lạc Hiên đột nhiên nói.
"Nhanh thế? Không ở với bố cậu thêm chút nữa?" Dù trong lòng Từ Tiếu Thiên đang mừng như điên nhưng vẫn thấy hơi lạ.
"Ổng không muốn thấy tớ". Lạc Hiên nhàn nhạt đáp, "Sáng mai có thể chuồn khỏi khách sạn không? Ra đón tớ."
"Không cần chuồn. Tớ quang minh chính đại ra ngoài gặp khách hàng là được." Từ Tiếu Thiên do dự hỏi, "Tớ bảo với cậu đừng làm ở chỗ Tiếu Vĩ Trạch nữa, cậu nói cho anh ta hả?"
"Ừ, nhắc qua một câu thôi. Anh ta nói muốn tớ qua làm ở phòng tranh lần trước dự khai trương nên tớ nói. Sao, anh ta nói với cậu à?" Có vẻ như Lạc Hiên không nghĩ rằng Tiếu Vĩ Trạch sẽ nói việc này với Từ Tiếu Thiên nhanh như thế, hơi giật mình một chút.
"À, hôm nay tớ qua đưa hóa đơn, anh ta còn bảo..."
"Ừ?"
"Bảo cậu sẽ không nghỉ."
"À."
"À là ý gì?"
"Tớ chưa định nghỉ việc, nhưng cũng không nhất định sẽ ở đó làm tiếp." Lạc Hiên vô cùng bình tĩnh.
"Vì sao?" Từ Tiếu Thiên nóng ruột. Cậu không hiểu.
"Tớ không thích cảm giác trôi nổi. Nếu chưa có dự định tiếp theo thì sẽ không làm gì." Lạc Hiên cười cười, "Cậu đừng suốt ngày lo cho tớ. Tớ không ngốc đâu."
Từ Tiếu Thiên không cố chấp nữa. Cậu biết một khi Lạc Hiên đã có kế hoạch thì sẽ không tùy tiện thay đổi. Cậu thở dài: "Sao tớ có thể không lo chứ. Ừ thì coi như không lo thì tớ cũng ghen đấy. Lão kia mở miệng là lại chọc ngoáy ông đây, không đánh lão thì không đủ dập lửa giận."
"Ái chà." Lạc Hiên cười thành tiếng, "Cậu khó chịu đến thế cơ à? Thường ngày không phải giả bộ rất giỏi à?"
"Hai vệc đó sao có thể đánh đồng với nhau được! Cậu xem xem lão cũng có suy nghĩ bậy bạ như thế với Đàm Triết nhưng tớ có kích động thế đâu..."
"Đấy là sếp của cậu đấy."
"Cậu là mạng sống của tớ."
"Cố lên." Lạc Hiên đột ngột nói.
"Cố gì?"
"Kiếm thật nhiều tiền để nuôi tớ. Thế là tớ có thể thích làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi..."
"Chờ đó, không lâu đâu!"
Nói chuyện với Lạc Hiên xong Từ Tiếu Thiên như được tiêm máu gà. Đến bốn công ty thì có tới hai nơi bảo vệ sống chết không cho vào, bảo đến tìm người cũng không được, yêu cầu Từ Tiếu Thiên phải gọi điện cho người ta ra đón. Từ Tiếu Thiên bất đắc dĩ vòng ra phía sau tòa nhà trèo tường vèo, vòng vòng trong công ty người ta cả buổi mới tìm được đúng phòng cần tìm. Lúc đi vào nói mục đích đến người ta trợn tròn cả mắt hỏi cậu vào bằng cách nào. Từ Tiếu Thiên bảo mình vào bằng cửa sau. "Công ty mình có cửa sau à?", người ta vẫn vô cùng ngạc nhiên còn quay sang hỏi đồng nghiệp, đồng nghiệp cũng mù mờ.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng không đuổi cậu khỏi cửa. Từ Tiếu Thiên cực kỳ nỗ lực đẩy mạnh doanh số cho khách sạn. Thật ra ở mặt đề xuất phòng rồi dịch vụ này nọ thì Tinh Duyệt có thế mạnh khá lớn, dù sao cũng là khách sạn 5 sao mà. Cuối cùng cậu còn mập mờ nhắc người ta rằng còn nhiều ưu đãi hơn nữa, nếu có thời gian thì có thể gặp bàn chuyện sau. Sau đó thì hai bên mỉm cười bắt tay còn tự đưa Từ Tiếu Thiên ra ngoài.
Kỳ thật Từ Tiếu Thiên không thích kiểu giao lưu thế này nhưng cậu vẫn làm vô cùng nghiêm túc. Sau khi đến bốn công ty cậu gọi cho Đàm Triết báo cáo tình hình, bảo chiều cậu không về khách sạn nữa mà tan làm luôn.
"Em không biết đi chào hàng mà còn kết hợp cả trèo tường kiểm tra thể lực nữa, quá mệt, em tan làm luôn được không?"
"Trèo tường?" Đàm Triết sửng sốt bật cười, "Cậu thanh niên này thể lực không tồi nhỉ."
"Sao thế? Không phải anh thấy em khỏe rồi định đưa em xuống làm bảo vệ khách sạn à. Em không muốn làm cấp dưới của quản lý Trần đâu."
"Sao cậu lại phải trèo tường?"
"Không trèo thì không vào được. Người ta không cho vào, nói kiểu gì cũng bảo phải gọi điện cho người ta ra đón thì em đào đâu ra người nào chứ."
"Cậu không tạm bỏ qua rồi đến chỗ khác trước à?"
"Sao lại phải bỏ? Rõ ràng có thể vào mà...", Từ Tiếu Thiên cảm thấy Đàm Triết hỏi câu này vô cùng kỳ lạ.
"... Cậu tan làm luôn đi. Ngày mai đến khách sạn trước rồi hẵng ra ngoài."
"Vâng."
Đàm Triết cúp điện thoại nhìn Hứa Duệ ngồi đối diện, rít một hơi thuốc: "Cậu ta vừa trèo vào công ty nhà người ta."
"Thằng nhóc này còn tàn nhẫn hơn cậu nhỉ. Năm đó cậu thì ngồi xổm ở bãi đỗ xe của người ta.", Hứa Duệ nhướn mày.
"Còn phải xem mục tiêu thế nào mới được." Đàm Triết cười cười, "Thằng nhóc này còn ghê gớm hơn cả em."
"Cậu nghĩ kỹ chưa? Nó mới vào làm chưa được một tháng, đề nghị này chắc chắn phòng nhân sự không đồng ý."
"Chả sao. Phòng nhân sự không duyệt thì em lấy quỹ của phòng thị trường bù cho cậu ấy."
Lảm nhảm: Nên để Đàm Triết gọi Hứa Duệ là anh xưng em hay gọi là anh xưng tôi nhỉ?
Không thể không yêu – Vu Triết được đăng tại wattpad darkchoccy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT