Sơ Địch thật sự rất muốn cười lớn. Ninh Hoắc Đông nói nghe rất đơn giản, chỉ một nhát dao liệu có thể kết thúc được tất cả ư?
“Ninh Hoắc Đông, tôi đã đồng ý phá thai rồi, anh có thể đưa tôi đến bệnh viện không?”.
Sơ Địch đột nhiên rất sợ đau. Nhìn lưỡi dao sắc bén trên bàn tay của
Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch có chút chần chừ. Mất đi đứa bé Sơ Địch đã gánh
chịu nỗi đau về tinh thần, cô không muốn gánh thêm nỗi đau về thể xác
nữa.
Nhưng dường như Ninh Hoắc Đông không hề muốn đưa Sơ Địch đến bệnh
viện. Hắn lo lắng Sơ Địch đến bệnh viện chắc chắn sẽ làm loạn, hắn sợ cô nhân cơ hội hắn không để ý một lần nữa bỏ trốn.
“Không được. Chỉ khi tôi tự tay hủy đi đứa bé trong bụng em, em mới hiểu được kết quả của việc phản bội tôi là như thế nào”.
Ninh Hoắc Đông nói.
“Nhưng tôi sợ đau”.
Giọng Sơ Địch nhỏ đi. Cô cố gắng dùng sự yếu ớt của mình để đổi lấy
sự thương hại của Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông đỡ cô ngồi xuống
giường, đôi đồng tử màu hổ phách của hắn không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước, Sơ Địch biết cảm xúc của hắn đã dần dần ổn định.
“A Địch, sẽ không đau đâu. Tôi làm sao nỡ nhìn em chịu đau chứ? Có đúng không?”.
Ninh Hoắc Đông đến cuối cùng vẫn không chịu chấp nhận lời đề nghị của Sơ Địch. Sơ Địch cũng không còn muốn cầu xin hắn nữa. Cô ngồi thẳng
người, nhắm chặt mắt lại, bàn tay nhỏ bé vô thức đặt lên bụng xoa nhẹ
mấy cái.
Ninh Hoắc Đông thấy Sơ Địch đã chuẩn bị xong tâm lý cũng không còn
chần chừ nữa. Hắn dứt khoát đâm một nhát dao vào bụng Sơ Địch. Hắn cứ
ngỡ cô sẽ hét rất lớn nhưng thái độ bình thản của cô khiến sống lưng
Ninh Hoắc Đông cảm thấy lạnh buốt.
Con dao sắc nhọn vẫn ghim trên bụng Sơ Địch, máu chảy rất nhiều, chảy không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc đã tràn xuống ga giường trắng tinh.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt Sơ Địch vẫn không thay đổi. Đôi mắt trong
vắt như nước bình lặng như mặt biển không gợn sóng. Ninh Hoắc Đông nhìn
không ra một chút đau đớn được biểu hiện trên gương mặt cô.
Hắn rất muốn chạm vào người Sơ Địch, muốn ôm cô vào lòng nhưng đột
nhiên lại không dám. Một Sơ Địch như thế này khiến Ninh Hoắc Đông không
khỏi hoang mang. Hắn cứ ngây ngốc đứng nhìn cô, còn cô thì ngây ngốc
nhìn con dao đâm ghim chặt trên bụng mình.
Rất nhanh, Sơ Địch đã không thể chịu nổi nữa. Một nhát dao của Ninh
Hoắc Đông không chỉ đấm trúng bụng cô, hủy đi giọt máu trong bụng cô mà
còn đâm vào trái tim Sơ Địch, lấy đi sự yếu ớt cuối cùng của cô. Trước
khi nhắm mặt lại, Sơ Địch đã ghi nhớ một mặt tàn nhẫn này của Ninh Hoắc
Đông. Cả đời này của cô sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay.
Nếu cho Sơ Địch được lựa chọn lại, cô sẽ cùng Thẩm Thế Mạt và Thẩm
Kiệt quay trở về Thẩm gia, ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông quả thực rất đáng
sợ. Sơ Địch vốn dĩ không nên động lòng với hắn dù chỉ một chút!
Phải đến khi Sơ Địch hoàn toàn ngất đi, Ninh Hoắc Đông mới gọi điện thoại cho cấp cứu.
[ … ]
Một tháng sau.
Kể từ khi mất đứa bé, Sơ Địch hoàn toàn không quan tâm đến những
chuyện xảy ra xung quanh cô. Ngày ngày, sau khi thức dậy Sơ Địch đều cầm theo một quyển sách đến bên cạnh cửa sổ, ngồi thẫn thờ cho đến cuối
ngày. Tình trạng này đã duy trì kể từ khi cô xuất viện cho đến bây giờ.
Ninh Hoắc Đông bước vào phòng ngủ thấy Sơ Địch đang đứng bên cửa sổ,
hắn vô lực thở dài một tiếng. Bản thân Ninh Hoắc Đông làm sao có thể
không nhận ra Sơ Địch đã thay đổi, cô vi một đứa nghiệt chủng mà đã lạnh nhạt, xa cách hắn.
Ninh Hoắc Đông bước đến ôm Sơ Địch từ phía xa. Cô lập tức có phản
ứng, quay phắt lại, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Ninh Hoắc Đông. Nếu như là trước kia, Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ bất ngờ vì ánh mắt này,
nhưng một tháng nay hắn đã sớm quen rồi…
“Đừng động vào người tôi!”.
Sơ Địch gằn từng tiếng. Cô hất tay Ninh Hoắc Đông ra, chạy thoát khỏi cái ôm của hắn. Nhưng Ninh Hoắc Đông hoàn toàn không cho cô cơ hội. Hắn nhanh chóng đã bắt được cánh tay cô. Sắc mặt Ninh Hoắc Đông cũng không
khá khẩm hơn sắc mặt Sơ Địch là mấy.
“Em làm loạn đủ chưa? A Địch, tôi hỏi em làm loạn đủ chưa?”.
Ninh Hoắc Đông biết cô giận hắn, hận hắn, nhưng một tháng đã đủ rồi.
Sơ Địch còn định kéo dài tình trạng này đến bao giờ nữa? Hắn thật sự
không chịu nổi cô ngày ngày đều xa lánh hơn như thế!
“Làm loạn? Ở trong mắt anh tôi lúc nào cũng làm loạn như thế! Ninh Hoắc Đông, anh đúng là đồ cầm thú không tính người”.
Sơ Địch không còn vùng vằng với hắn nữa, để mặc Ninh Hoắc Đông giữ
chặt lấy cổ tay cô nhưng lại biểu hiện ra ngoài là cô rất chán ghét việc hắn động vào người cô. Đứa bé mất, lớp ngụy trang mà Sơ Địch dày công
tạo thành cũng biến mất theo. Cô đã hoàn toàn mệt mỏi rồi, không còn
muốn tiếp tục diễn vở kịch yêu đương với Ninh Hoắc Đông nữa.
“A Địch!”.
Ninh Hoắc Đông không vui.
“Đừng gọi tôi bằng cái tên kinh tởm ấy. Kể từ khi anh nhẫn tâm cầm
dao đâm vào bụng tôi thì anh đã không xứng đáng gọi tôi như thế rồi.
Ninh Hoắc Đông, anh cút đi! Cút ngay đi!”.
Sơ Địch chợt kích động. Cô không ngừng đánh mạnh vào người Ninh Hoắc
Đông, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của người đàn ông kia đã
chuyển về một màu u ám. Cả người Ninh Hoắc Đông tỏa ra hàn khí lạnh
buốt. Hắn nắm lấy tay của Sơ Địch, dùng sức hất mạnh cô lên giường. Ngay sau đó, cơ thể to lớn của Ninh Hoắc Đông liền đè lên cơ thể nhỏ bé của
Sơ Địch.
Sơ Địch cảm nhận được một luồng nguy hiểm ập đến người mình. Cô toan
muốn chạy trốn nhưng Ninh Hoắc Đông làm sao có thể cho cô cơ hội ấy. Tấm chăn mỏng bị hắn xé rách thành một sợi dây, Ninh Hoắc Đông dùng sợi dây ấy để cố định hai tay của Sơ Địch.
“Ninh Hoắc Đông, anh thả tôi ra! Ninh Hoắc Đông, đừng động vào người tôi! Tôi sợ bẩn!”.
Sơ Địch không ngừng la hét. Lời nói của cô lọt vào tai Ninh Hoắc Đông càng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Chát! Ninh Hoắc Đông cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn đưa tay
đánh Sơ Địch. Sơ Địch bị hành động của hắn dọa cho ngây ngốc liền bất
động, trợn mắt nhìn hắn. Chính Ninh Hoắc Đông cũng không ngờ mình lại
đưa tay đánh cô, dưới cái nhìn chăm chú của Sơ Địch, hắn gượng gạo nói.
“A Địch, có cần tôi phải đánh cho em tỉnh táo lại không?”.
Cô là người phụ nữ của hắn, là người phụ nữ của một mình hắn. Vậy nên Ninh Hoắc Đông làm sao có thể để cô vì đứa con của người đàn ông khác
mà làm loạn với hắn? Hắn có thể chấp nhận cô giận dỗi, nhưng thời gian
một tháng đã là giới hạn nhất định của Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch nhìn Ninh Hoắc Đông rất lâu, một lát sau cô bật cười khanh khách, tiếng cười giòn giã nhưng lại ngập tràn mùi châm biếm.
“Không cần phải đánh. Anh có giỏi thì giết tôi luôn đi! Ninh Hoắc
Đông, anh có giỏi thì cầm dao một nhát đâm vào tim tôi luôn đi! Ninh
Hoắc Đông, tôi mệt rồi, không muốn ở bên cạnh anh nữa. So với việc chết
đi thì tôi can tâm tình nguyện chết còn hơn là ở bên cạnh anh”.
Phải, so với việc ở bên cạnh tên cầm thú như hắn, Sơ Địch nguyện đi chết!
Ninh Hoắc Đông hoàn toàn bị lời nói của cô chọc giận. Chẳng biết từ
khi nào mọi cảm xúc của hắn đều đã bị Sơ Địch khống chế. Hắn vui vẻ hay
tức giận, đau khổ hay hạnh phúc đều phụ thuộc tất cả vào cô. Giống như
lúc này.
Ninh Hoắc Đông không nói không rằng liền rút thắt lưng ra, liên tục
vụt liên tiếp mấy cái vào người Sơ Địch. Sơ Địch đau đớn cắn chặt môi,
có chết cũng không phát ra một tiếng kêu đau.
“A Địch, chỉ cần em nói em sẽ thay đổi, tôi sẽ dừng lại, sẽ không
hành hạ em nữa mà thay vào đó sẽ là yêu thương em. A Địch, chúng ta quay lại sống như khi trước có được không?”.
Ninh Hoắc Đông hoài niệm cuộc sống trong quá khứ. Cái cuộc sống mà nụ cười của cô vẫn dành cho hắn. Mỗi sáng thức dậy hắn và Sơ Địch sẽ cùng
nhau ăn sáng, sau đó là đến tập đoàn làm việc. Mỗi buổi chiều sẽ lại
cùng nhau trở về, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đến siêu thị mua đồ. Một
cuộc sống bình lặng như thế không phải rất vui vẻ ư?
“Đánh chết tôi đi!”.
Sơ Địch mỉm cười, khó nhọc nói ra từng chữ.
Những thứ mà Ninh Hoắc Đông nói đều là Sơ Địch diễn kịch cả. Cô thừa
nhận trước kia mình đích thực đã động lòng với Ninh Hoắc Đông, nhưng kể
từ khi hắn mặt không biến sắc kiên quyết muốn cô phá thai thì chút động
lòng ấy của Sơ Địch đã bị gió cuốn đi rất xa. Hiện tại, thứ còn sót lại
trong lòng cô chỉ là nỗi hận.
Nhận được câu trả lời của Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông liền điên cuồng
đánh nhiều hơn, mạnh hơn. Nhưng hắn nhận ra như thế vẫn không thể làm cô tỉnh táo, Ninh Hoắc Đông liền dùng cách khác để hành hạ Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông như một con thú dữ lao về xé nát quần áo của Sơ Địch.
Hắn điên cuồng phát tiết trên người cô, mỗi lần luân động đều dùng hết
sức mạnh như muốn đoạt lấy mạng của Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông đã bị tức
giận che mất lý trí, hắn hoàn toàn quên mất bác sĩ đã dặn trong vòng ba
tháng không thể phát sinh quan hệ thân mật.
Hạ thân cứ truyền đến từng cơn đau. Sơ Địch rõ ràng cảm nhận được bắp đùi cô đã có một dòng máu tươi chảy xuống. Nhưng cô vẫn không phản
kháng, vẫn để mặc cho người đàn ông cầm thú kia tùy hứng trên cơ thể của cô.
Ninh Hoắc Đông vừa thỏa mãn thú tính của mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn Sơ Địch. Nhìn thấy đôi mắt trong vắt không chịu khuất phục của cô hắn
liền nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng chữ.
“A Địch, tôi sẽ hành hạ em cho đến khi em chịu tỉnh táo thì thôi!”.
Dứt lời hắn liền đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Sơ Địch đau đớn hét lên một tiếng thống khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT