Tất cả đàn em của Trang Mã Chính đã bị súng của Ninh Hoắc Đông bắn chết, nhưng duy nhất có một tên vẫn còn sống sót. Tên đàn em đó khó nhọc rút khẩu súng bên hông, vì vừa mới trúng đạn nên không còn sức lực, bàn tay cầm súng trở nên run rẩy. Nhưng vì đã được trải qua huấn luyện, hắn vẫn có thể nhắm trúng Ninh Hoắc Đông một cái dễ dàng.
Đoàng!
Viên đạn thoát khỏi họng súng, lao nhanh tới chỗ của Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông đã sớm linh cảm được có người đánh lén hắn. Hắn xoay người, né tránh viên đạn của tên kia. Nhưng hắn chợt nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé lao đến đứng chắn trước mặt hắn.
“A Địch!”.
“Sơ Địch!”.
Ninh Hoắc Đông quát lớn tên cô. Viên đạn mà tên đàn em bắn ra ghim thẳng vào vùng bụng của Sơ Địch, máu chảy ra rất nhiều. Sơ Địch rất nhanh đã ngã xuống.
Sắc mặt Ninh Hoắc Đông vô cùng khó coi. Hắn tức giận đạp ngã Trang Mã Chính, sau đó nâng súng, dùng viên đạn cuối cùng để kết liễu tên đàn em kia.
“A Địch!”.
Sau khi đối phương đã chết, Ninh Hoắc Đông vứt khẩu súng xuống đất, hắn chạy đến chỗ của Sơ Địch, ôm lấy cô. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy tay của hắn run đến mức không thể khống chế nổi. Hắn ôm cô không được chắc như trước nữa.
“Ninh Hoắc Đông, tôi và đứa bé đã cứu anh một mạng rồi”.
Sơ Địch mỉm cười. Cô đột nhiên muốn chạm lên gương mặt của Ninh Hoắc Đông, muốn chạm lên ánh mắt ngập tràn phẫn nộ của hắn. Cánh tay dính đầy máu tươi của Sơ Địch cứ giơ lên lưng chừng lại không tài nào giơ lên tiếp nổi. Ninh Hoắc Đông thấy vậy liền bắt lấy tay cô, đặt lên gương mặt của mình.
“Em vốn dĩ không cần cứu tôi. A Địch, không phải em rất hận tôi sao?”.
Nếu như Ninh Hoắc Đông không vì quá nóng giận mà ở lại giết hết đám người kia thì Sơ Địch chắc chắn sẽ không sao! Nhưng hắn lại bị lửa giận che mắt, quên mất rằng Sơ Địch trong bụng đang lưu giữ giọt máu nhỏ của hắn.
“Hận, rất hận. Nhưng tôi muốn anh phải mắc nợ tôi”.
Sơ Địch cười nhẹ, bàn tay cô chậm rãi di chuyển trên gương mặt của Ninh Hoắc Đông. Đột nhiên có một giọt nước mắt long lanh từ khoé mắt Ninh Hoắc Đông rơi xuống bàn tay Sơ Địch. Sơ Địch sửng sốt mấy giây, rất nhanh cô đã bật cười. Mắt Sơ Địch nhắm chặt lại, hình ảnh của Ninh Hoắc Đông đã hoá thành một màu đen u ám.
Kế hoạch của Sơ Địch, thành công rồi!
[ ... ]
Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch đến bệnh viện, hắn đe doạ bác sĩ, nói nếu như không cứu được cô và cả đứa bé trong bụng, toàn bộ người ở trong bệnh viện đều phải mang đi bồi táng!
Lãnh đạo của bệnh viện dưới sự uy hiếp của Ninh Hoắc Đông đã điều toàn bộ những bác sĩ giỏi nhất tiến hành phẫu thuật cho Sơ Địch.
Sơ Địch ở bên trong yếu ớt tranh giành sự sống với tử thần. Còn Ninh Hoắc Đông ở bên ngoài, ngồi gọn ở một góc. Hắn ngồi trong góc tường, ngay sát với cửa phòng phẫu thuật.
Toàn thân Ninh Hoắc Đông dính đầy máu tươi, đến chiếc quần âu màu đen của hắn cũng đã chuyển thành màu đỏ. Ninh Hoắc Đông không cần phải tưởng tượng cũng biết Sơ Địch đã mất bao nhiêu máu... Thân thể cô yếu như vậy, hắn sợ, sợ cô sẽ không trải qua được đại hoạ lần này.
Tiếng bước chân gấp gáp chạy đến.
“Ninh tổng, mọi thứ đã được sắp xếp theo lời anh nói. Căn nhà kho đã được dọn sạch, đám cảnh sát sẽ không tìm được chứng cớ có liên quan đến anh. Trang Mã Chính và Trang Khả Khả đã được nhốt gọn trong Trang gia”.
Ninh Hoắc Đông điên cuồng nổ súng trong nhà kho đã thu hút sự chú ý của cảnh sát. Nhưng dựa vào năng lực của hắn, cảnh sát có thể tìm thấy manh mối mà tống hắn vào tù sao?
Ninh Hoắc Đông không nói gì hết, ánh mắt vẫn lặng im nhìn ánh đèn màu đỏ sáng trưng trên phòng phẫu thuật. Mãi một lúc sau, Ninh Hoắc Đông mới nói chuyện.
“Nguỵ Sinh, tôi sai rồi sao?”.
Hắn đã sai khi để Sơ Địch đảm nhận dự án này? Hay nói một cách khác, hắn đã sai khi gấp gáp muốn cô hoà nhập vào cuộc sống của hắn? Hay hắn càng sai khi đã ép cô trở về?
Nguỵ Sinh không hiểu Ninh Hoắc Đông muốn hỏi thứ gì, gương mặt hắn ngơ ngác. Nguỵ Sinh hắng giọng, đành nhắc nhở Ninh Hoắc Đông.
“Ninh tổng, anh nên về thay quần áo đi”.
Trông bộ dạng bây giờ của Ninh Hoắc Đông vô cùng đáng sợ, toàn thân nơi nào cũng dính máu tươi.
Ninh Hoắc Đông xua xua tay, hắn lắc đầu.
“Không đâu. Tôi phải ở bên cạnh Sơ Địch, lúc này cô ấy cần tôi nhất”.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết bầu trời bên ngoài kia đã hửng sáng. Ninh Hoắc Đông đợi rất lâu, cho đến mức này hắn đã không thể tiếp tục đợi thêm được nữa. Ninh Hoắc Đông muốn lao vào bên trong tìm Sơ Địch, vừa hay đèn phòng phẫu thuật đã tắt hẳn.
Cánh cửa sáng bóng được đẩy sang hai bên.
“Thế nào rồi? Thế nào rồi? Cô ấy và đứa bé đều không sao chứ?”.
Ninh Hoắc Đông như cá gặp nước, vội vàng lao đến.
“Ninh tổng, thành thật xin lỗi, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức. Vết thương do đạn bắn quá nặng, em bé không thể cứu sống. Còn người mẹ vì trước đó đã mất máu quá nhiều, cấp cứu không kịp thời nên đã...”.
Toàn thân Ninh Hoắc Đông cơ hồ run lên bần bật. Hắn không dám tin vào lời bác sĩ nói. Sơ Địch hận hắn thấu xương thấu tuỷ, cô làm sao có thể chưa nhìn thấy hắn gặp quả báo mà đã ra đi?
Ninh Hoắc Đông ẩn đám người trước mặt, hắn vội chạy vào với Sơ Địch.
Bên trong phòng phẫu thuật thật sự rất lạnh lẽo. Sơ Địch nằm ở đó, cô đã được chùm lên một tấm khăn trắng. Ninh Hoắc Đông như con thú dữ bị thương, đau đớn hét lên.
“Ai cho các người được quyền đắp thứ này lên người cô ấy? Ai cho các người có quyền ấy? Mau gỡ xuống cho tôi”.
Ninh Hoắc Đông hất tấm khăn trắng xuống. Gương mặt trắng nhợt chằng chịt những vết thương của Sơ Địch lộ ra. Vết thương trên khuôn mặt của Sơ Địch rất nhiều, nhiều đến mức Ninh Hoắc Đông đếm không xuể, vết này chồng lên vết khác.
“A Địch, A Địch”.
Ninh Hoắc Đông gọi tên cô. Giọng hắn dịu dàng vô cùng. Nếu như lúc này Ninh Hoắc Đông đủ tỉnh táo, hắn chắc chắn sẽ nhận ra hắn đã vì Sơ Địch mà thay đổi rất nhiều, từ động thái đến giọng nói.
Ninh Hoắc Đông có gọi cô bao nhiêu thì Sơ Địch vẫn chỉ im lặng không đáp lại hắn. Hắn vùi đầu vào bàn tay cô, khóc nức nở.
Lần đầu tiên Ninh Hoắc Đông không thể khống chế bản thân mình mà khóc nhiều thế. Nguỵ Sinh đứng bên ngoài không khỏi sửng sốt, bởi vì chính hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Hoắc Đông khóc.
Chợt trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng tít tít, một người bác sĩ đứng bên ngoài nói vọng vào.
“Ninh tổng! Ninh tổng! Sơ tiểu thư có cơ hội được cứu sống rồi!”.
[ ... ]
Trái tim Sơ Địch đã đập lại bình thường, các bác sĩ tiến hành cấp cứu cho cô một lần nữa. Ninh Hoắc Đông kiên nhẫn ở bên ngoài chờ đợi. Trong lòng hắn không yên, đi đi lại lại không ngừng ở bên ngoài.
“Ninh tổng, tình hình của Sơ tiểu thư hiện tại vẫn chưa được ổn định, cần phải quan sát thêm”.
Sau một thời gian cấp cứu, bác sĩ cuối cùng đã rời khỏi phòng phẫu thuật. Bác sĩ đảm nhiệm phẫu thuật chính chạy tới nói chuyện với Ninh Hoắc Đông.
Kể từ khi Sơ Địch nhập viện, Ninh Hoắc Đông đều túc trực bên cạnh Sơ Địch. Ninh thị dù có cuộc họp quan trọng thế nào Ninh Hoắc Đông cũng không quan tâm.
Đến nửa đêm, Sơ Địch đột nhiên sốt cao, suốt mấy tiếng đồng hồ đều không hạ sốt, bác sĩ lại phải tiến hành cấp cứu cho cô một lần nữa. Tình trạng này không biết diễn ra đã bao nhiêu lần.
Ninh Hoắc Đông đứng ở bên ngoài, nhìn các bác sĩ ở bên trong cấp cứu cho cô mà trong lòng nhói đau. Hắn không kìm chế được cơn phẫn nộ trong lòng mà đấm mạnh một cú vào tường. Lực của Ninh Hoắc Đông rất mạnh làm cho mu bàn tay hắn rỉ cả máu.
“Ninh tổng, bác sĩ bên nước ngoài đã tới rồi”.
Nguỵ Sinh nói với Ninh Hoắc Đông.
“Bảo họ mau vào trong đi, bằng mọi giá đều phải cứu được Sơ Địch, để cô ấy thoát khỏi cơn nguy kịch này”.
Ninh Hoắc Đông vì muốn Sơ Địch có thể an toàn mà đã tìm đến bác sĩ bên nước ngoài.
“Trang gia đã bắt đầu có động thái rồi. Bọn họ đang liên lạc cứu trợ bên ngoài”.
Hôm nay Nguỵ Sinh đến tìm Ninh Hoắc Đông không phải chỉ có chuyện của Sơ Địch mà còn là vì chuyện của Trang gia. Tuy người của Ninh Hoắc Đông đã bao vây toàn bộ Trang gia, nhưng Trang Mã Chính lại sao có thể dễ dàng đưa tay chịu trói.
“Tìm cứu trợ?”.
Ninh Hoắc Đông cười khểnh, lặp lại buông ra ba chữ.
“Phải. Trang Mã Chính bắt đầu liên lạc với thế lực lớn, có lẽ ông ta muốn nhân cơ hội này phản kháng anh”.
Nguỵ Sinh vẻ mặt đầy kinh thường.
Ninh Hoắc Đông chỉ cười, hắn không nói gì nữa mà lại quay đầu nhìn Sơ Địch ở bên trong. Hắn đặt tay trên cửa kính, miết nhẹ.
“A Địch, tôi sẽ giúp em rửa hận vậy nên em phải mau chóng tỉnh dậy để nói lời cảm ơn tôi”.
Nhà họ Trang, Ninh Hoắc Đông đương nhiên sẽ không buông tha!
[ ... ]
Ninh Hoắc Đông và Nguỵ Sinh đem người đến thẳng Trang gia. Người mà hắn đem đến đã hơn chục người, còn chưa kể những người trước đó đã tập kích ở đây. Xem ra, Ninh Hoắc Đông lần này thật sự muốn nhìn thấy máu tươi.
“Ninh Hoắc Đông, mày cho người bao vây nhà tao là có ý gì hả?”.
Trang Mã Chính nhìn thấy Ninh Hoắc Đông thì run sợ, nhưng ông ta không dám thể hiện điểm này ra ngoài.
Ninh Hoắc Đông mím môi thành một đường thẳng. Hắn chậm rãi bước vào Trang gia, vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
“Rót trà”.
Ninh Hoắc Đông nói.
Trang Mã Chính nhìn dáng vẻ này của Ninh Hoắc Đông thì càng thêm tức giận, ông ta đập mạnh xuống bàn, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, giọng nói cao vút.
“Tao hỏi mày cho người đến bao vây nhà tao làm cái gì?”.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày. Hắn ngước mắt nhìn lên Trang Mã Chính, đôi đồng tử màu hổ phách chợt loé lên một tia tàn nhẫn.
“Đến để huyết tẩy nhà họ Trang các người!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT