Quãng thời gian nước rút ôn thi đại học có lẽ là quãng thời gian đáng nhớ nhất của cuộc đời. Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông trong khoảng thời gian ấy luôn ở bên cạnh nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Cô đốc thúc hắn những môn xã hội, còn hắn thì giảng lại cho cô những môn tự nhiên. Nói chung, Sơ Địch và hắn đều vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt. Mới ngày nào vừa bước chân vào đại học thì bây giờ đây cả cô và Ninh Hoắc Đông đều đã ra trường. Cả hai đã có một công việc ổn định. Sơ Địch trở thành phóng viên, tuy tòa soạn cô làm không lớn lắm nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức mãn nguyện. Còn Ninh Hoắc Đông thì quay về kế thừa tập đoàn, công việc này luôn là công việc thích hợp với hắn nhất. Buổi sáng, Ninh Hoắc Đông dẫn Sơ Địch đi mua đồ ăn rồi chở cô đến tòa soạn, buổi chiều hắn cũng đến đón cô về. Ngày nào cũng như vậy trừ khi khi nào Ninh Hoắc Đông quá bận sẽ gọi điện báo trước với Sơ Địch một tiếng.

Thời gian ở bên nhau, Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông cãi vã rất ít. Nếu có cãi vã cũng là Ninh Hoắc Đông chủ động làm hòa. Có lần, Sơ Địch sai rõ rành rành, nhưng người xuống nước trước lại là Ninh Hoắc Đông. Hắn nói với cô hắn nói một tiếng xin lỗi làm hòa với cô đôi khi không phải là hắn cảm thấy bản thân hắn sai mà hắn là quá trân trọng cô.

[ … ]

Dạo gần đây công việc bên tòa soạn của Sơ Địch rất nhiều, khiến cô không ngừng tăng ca để giải quyết, điều này cũng đồng nghĩa với việc không biết bao nhiêu lần cô đã để cho Ninh Hoắc Đông leo cây. Sơ Địch trong lòng cảm thấy tội lỗi nhưng cũng không thể làm gì được. Cô luôn tự nhủ với mình, khi nào hết bận nhất định sẽ bù đắp cho hắn.

Hôm nay, Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đã hẹn trước với nhau là đến chín giờ tối hắn sẽ đến tòa soạn đóm cô. Ninh Hoắc Đông dạo quanh con phố mua một đống đồ ăn khuya để lấp đầy cái bụng đói meo của Sơ Địch, khi trở về tòa soạn vừa hay là chín giờ. Nhưng hắn đợi mãi vẫn không thấy người xuống, thời gian cứ dần dần trôi đi.

Ninh Hoắc Đông lấy điện thoại gọi cho cô. Sơ Địch không hề bắt mắt. Hắn thở dài một tiếng, Sơ Địch chắc chắn lại đang dốc sức làm việc nên không có thời gian để ý đến điện thoại.

Tòa soạn cô làm không lớn. Ninh Hoắc Đông cũng đã cho người điều tra qua rồi khối lượng công việc của bọn họ không nhiều đến mức để bắt nhân viên tăng ca trong vòng một tháng trời. Ninh Hoắc Đông đoán rằng bọn họ cảm thấy Sơ Địch là nhân viên mới dễ bắt nạt nên mới dồn hết công việc lên người cô. Nghĩ đến đây trong lòng hắn bỗng cảm thấy xót xa vô cùng.

Ninh Hoắc Đông mang theo đồ ăn đã mua lên thẳng tòa soạn tìm cô. Nơi làm việc của Sơ Địch rất gần với cửa ra vào nên rất dễ tìm kiếm. Cả căn phòng tối đen, chỉ có bàn làm việc của Sơ Địch là sáng đèn. Cô mệt đến thiếp đi. Ninh Hoắc Đông đoán chắc cô chưa ăn gì nên muốn gọi cô dậy, nhưng gọi mãi Sơ Địch vẫn không có phản ứng. Hắn đưa tay chạm lên trán cô, nóng ran!

Nét mặt Ninh Hoắc Đông lập tức sầm xuống. Nếu hôm nay hắn không lên tận đây tìm cô thì có lẽ sẽ không biết vợ chưa cưới của hắn bị người ta hành hạ đến mức nào?

Ninh Hoắc Đông đưa cô đến bệnh viện. Bác sĩ nói Sơ Địch dạo gần đây không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới phát sốt, truyền xong một bình nữa, sáng mai là có thể ra viện rồi. Tuy đã có lời trấn an của bác sĩ nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn cảm thấy không yên tâm.

Hắn bước ra ban công, lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình.

“Vợ tôi làm việc vất vả rồi, cho tòa soạn ấy biến mất đi.”

Chỉ là một tòa soạn nhỏ bé đã muốn ăn hiếp nhân viên như vậy, lần này Ninh Hoắc Đông không ra mặt dạy dỗ bọn họ thì có lẽ Sơ Địch sẽ bị người ta bắt nạt dài dài.

Người thư ký im lặng, cảm thấy ‘đau lòng’ thay cho tòa soạn xấu số kia.

“Tìm một tòa soạn có đãi ngộ tốt, gửi CV của Sơ Địch sang bên ấy cho tôi. Đánh tiếng với bọn họ trước, cô ấy là người phụ nữ của tôi, bảo họ liệu mà làm việc.”

Ninh Hoắc Đông rất xót cho Sơ Địch, thế nên hắn đã sắp xếp công việc cho cô. Nếu được, hắn chỉ muốn Sơ Địch ở nhà với hắn. Nhưng tính cách của Sơ Địch hắn đã quá hiểu rõ.

Sáng ngày hôm sau Sơ Địch tỉnh lại, thấy sắc mặt của Ninh Hoắc Đông khó coi, rất biết điều mà làm nũng với hắn.

“Em biết sai rồi mà. Lần sau sẽ không làm việc vất vả như thế nữa.”



“Em biết anh lo lắng cho em. Em cũng biết sai rồi mà. A Đông, anh định cả ngày không nói với em câu nào đấy à? A Đông, anh nỡ nhìn em ngồi lẩm bà lẩm bẩm một mình ư?”

Sơ Địch hết làm mặt quỷ, rồi lại làm vẻ đáng yêu với Ninh Hoắc Đông, hắn cuối cùng không chịu được nữa mà bật cười.

“Đúng là không nói nổi em.”

“Anh mà nói nổi em thì em làm sao làm được nóc nhà, có đúng không?”

“Tòa soạn em đang làm anh đã cho người khiến nó phá sản rồi. Em sau khi xuất viện thì ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh đi.”

Ninh Hoắc Đông luôn nghe theo ý của cô nhưng lần này thì không được. Sơ Địch bĩu môi, đáp.

“Biết rồi. Biết rồi. Sẽ nghe theo anh, đừng có mà cau có nữa.”

[ … ]

Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đã ở bên cạnh nhau một thời gian dài, Ninh Hoắc Đông nghĩ đã đến lúc hai người phải chính thức về một nhà rồi. Hắn đã lén Sơ Địch đến nhà cô nhân lúc cô không có ở nhà đánh tiếng với ba mẹ cô trước, nhận được sự đồng ý của hai người họ, Ninh Hoắc Đông cảm thấy yên tâm hơn. Ninh Hoắc Đông vì muốn chuẩn bị một lễ cầu hôn hoàn hảo nhất mà đấy lấy lý do đi công tác một tuần trời đều tránh mặt Sơ Địch.

Sau một tuần đóng cửa nhốt mình trong nhà suy nghĩ, Ninh Hoắc Đông đã quyết định hôm nay sẽ cầu hôn cô.

“A Đông, anh nói một tuần sẽ trở về sao bây giờ lại bảo ở đó thêm ba ngày nữa?”

Sơ Địch không vui, gọi điện trách móc hắn.

“Công việc xảy ra một chút biến cố nên anh phải ở lại giải quyết. A Địch, xin lỗi em.”

“Đừng chỉ làm việc mà không quan tâm đến sức khỏe, nhớ ăn uống đầy đủ.”

“Anh biết rồi, em cũng vậy nhé. Anh sắp phải họp rồi, cúp máy trước đây, yêu em!”

Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đã dọn về ở với nhau như vợ chồng, nhưng trên mặt pháp lý thì hai người không có bất kỳ giấy tờ chính thức để chứng minh quan hệ này. Không phải Sơ Địch không nghĩ đến chuyện kết hôn với hắn mà cô vẫn luôn đợi hắn ngỏ lời trước. Chỉ cần hắn ngỏ lời, Sơ Địch chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhìn xung quanh căn nhà rộng lớn, Sơ Địch cảm thấy cô quạnh vô cùng. Không có Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh, cô cảm thấy không quên. Sơ Địch bước ra lan can hóng gió. Bên dưới tối um đột nhiên bừng sáng.

Có rất nhiều người trên tay cầm pháo bông sáng lấp lánh xếp thành một hình trái tim. Sơ Địch nhận ra những người đó, họ là người thân, gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của cô.

Ninh Hoắc Đông bất chợt xuất hiện trong trái tim ấy. Hắn mặc vest đen. Tuy đây là bộ đồ hắn hai mặc thường ngày nhưng Sơ Địch lại cảm thấy hôm nay hắn lịch lãm hẳn ra. Trong tay Ninh Hoắc Đông cũng cầm một que pháo bóng và một bó hoa. Hắn nhìn Sơ Địch, mỉm cười.

“Xin lỗi vì đã để em đợi màn cầu hôn này lâu như vậy.”



Ninh Hoắc Đông hét lớn, hắn sợ Sơ Địch không nghe rõ nên đã để tạm bó hoa xuống dưới đất và cầm loa lên.

Sơ Địch cảm động đến rơi nước mắt. Hóa ra, Ninh Hoắc Đông không hề đi công tác, một tuần này hắn tránh mặt cô lại vì muốn cho cô một lễ cầu hôn bất ngờ. Gọi điện nói hắn phải lùi lịch về nước cũng là vì lý do này.

Sơ Địch nhìn ra sự chân thành của hắn nhưng cô vẫn muốn trêu chọc hắn một chút.

“Ai nói là em đang đợi màn cầu hôn của anh chứ? Ninh Hoắc Đông, anh bớt tự luyến đi.”

“A Địch, anh là con sâu trong bụng em, nên em nghĩ cái gì anh đều biết hết. Thế nào, có hài lòng với màn cầu hôn này của anh không?”

Ninh Hoắc Đông ngoài mặt bình tĩnh là như vậy nhưng chỉ có những người đứng gần hắn mới biết hắn căng thẳng đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Thực ra, bất kể người đàn ông nào đứng trong hoàn cảnh này đều vẫn sẽ lo lắng người phụ nữ của mình sẽ không chấp nhận lời cầu hôn. Ninh Hoắc Đông cũng vậy.

“Mất một tuần để chuẩn bị, A Đông, năng suất làm việc của anh giảm rồi.”

“Năng suất làm việc của anh lên xuống thất thường, nhưng việc có thể thỏa mãn em sẽ không như vậy đâu thế nên em đừng lo lắng. A Địch, gả cho anh đi! Chúng ta kết hôn đi!”

Ninh Hoắc Đông hét vào trong cái loa.

Gương mặt Sơ Địch đỏ bừng lên. Người đàn ông này mặt ngày càng dày rồi!

“Sau khi kết hôn dù bận thế nào cũng phải cùng em chia sẻ việc nhà, chăm con, có biết không?”

“Tất nhiên rồi. Ông bà anh dạy rồi đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử.”

Tất cả mọi người đều bị câu nói của Ninh Hoắc Đông chọc cười.

Sơ Địch chạy xuống nhà. Ninh Đông thấy vậy liền chạy đến dẫn cô bước vào hình trái tim. Hôm nay Sơ Địch xinh đẹp đến kỳ lạ. Hắn không kìm được cúi người hôn cô rất sâu. Sơ Địch cũng không ngại có người ở đây mà cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của hắn.

Sau này, Ninh Hoắc Đông là chồng của Sơ Địch, Sơ Địch sẽ là vợ của Ninh Hoắc Đông, hai người sinh ra là để dành cho nhau.

Ninh Hoắc Đông ôm chặt lấy cô, hắn cười, hạnh phúc khiến hắn cảm thấy trong lòng lâng lâng.

“Hẹn ước của chúng ta là một đời, A Địch, chúng ta mới đi được nửa quãng đường mà thôi. Quãng đường phía sau, mong được em chiếu cố.”

“Ninh Hoắc Đông, em muốn ra hạn hẹn ước. Hẹn ước của chúng ta không chỉ kết thúc ở kiếp này mà còn có những kiếp sau nữa, có được không?”

“Được, nghe em hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play