Thẩm Tư Nguyệt siết chặt chiếc điện thoại trong tay, chặt đến mức khiến lòng bàn tay cô hằn lên từng vết đỏ. Bức ảnh này được gửi đến cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống tự do tự tại của Thẩm Tư Nguyệt sẽ sớm kết thúc. Tuy hắn không nói muốn gì, nhưng trong lòng cô đều hiểu cả.

Thẩm Tư Nguyệt chống tay lên bàn trang điểm, nhìn bản thân qua tấm gương trước mặt. Chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã lăn dài trên gò má, cô nhìn vào trong gương, yếu ớt cười lên một tiếng.

Những gì thuộc về mình vĩnh viễn sẽ là của mình, còn những gì không thuộc về mình dù có tốn công tranh giành kết quả vẫn là con số không. Hai năm nay, cô cẩn thận bảo vệ thân phận Thẩm Tư Nguyệt nhưng đến cuối cùng vẫn để nó tuột khỏi lòng bàn tay.

“Tiểu Nguyệt, có chuyện gì sao?”.

Tiếng của Thẩm Biên bên ngoài vọng đến. Thẩm Tư Nguyệt vội vàng lấy tay lau nước mắt. Cô điều chỉnh cảm xúc, đợi đến khi ổn định mới lên tiếng đáp lại.

“Không có gì đâu, anh đừng lo”.

Nhưng Thẩm Biên dường như không tin cô lắm.

“Không có gì mà em đột nhiên chạy lên phòng, có phải là tập đoàn xảy ra chuyện không?”.

Thẩm Tư Nguyệt sợ Thẩm Biên nhận ra sự khác thường trong giọng nói của cô nên nói năng rất ngắn gọn. Trong Thẩm gia, Thẩm Biên là người nhạy cảm nhất. Cô không hi vọng hắn biết được quan hệ của cô và người đàn ông kia, hay nói cách khác cô không hi vọng Thẩm Biên biết được thân phận thật của mình.

“Ban nãy em quên mất không giải quyết nốt chuyện kia, thư ký gọi điện giục em làm. Xong em xuống liền”.

Lúc này Thẩm Biên mới tin lời Thẩm Tư Nguyệt nói. Cả Thẩm gia này ai mà không biết cô là người cuồng công việc. Hắn thở dài, nói vọng vào bên trong.

“Nhanh lên đấy! Tiểu Kiệt đang đợi em thổi nến”.

[ … ]

Một tuần sau.

Từ sáng sớm, đại sảnh tập đoàn Ninh thị đã chật ních người. Người đến đều là các phóng viên thuộc các nhà báo lớn nhỏ. Mấy ngày trước, họ đã nhận được tin Ninh thị mở cuộc họp báo, muốn tuyên bố một tin tức lớn. Tin tức lớn của Ninh thị, chẳng có kẻ ngu ngốc nào mà không muốn giành giật.

Trong hai năm nay, Ninh thị phát triển rất nhanh chóng. Kể từ khi tập đoàn thay tên đổi chủ, hướng phát triển cũng khác, kết quả đạt được càng khác hơn. Lợi nhuận có thể nói từ một chữ số đã tăng lên thành chục chữ số không. Dưới sự quản lý của Ninh Hoắc Đông, Ninh thị không chỉ phát triển mạnh ở trong nước mà còn phát triển mạnh trên thị trường quốc tế.

Ninh Hoắc Đông dùng thang máy chuyên dụng để lên tập đoàn. Hắn vừa đến đại sảnh đã nhìn thấy đám phóng viên đứng chen chúc ngoài kia, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Còn Ngụy Sinh đứng phía sau hắn dường như không được an tâm.

“Ninh tổng, anh làm lớn như vậy có chắc người phụ nữ ấy sẽ đến không?”.

Ngụy Sinh đối với sự xuất hiện của người phụ nữ không có tin tưởng cho lắm. Hắn thật sự không hiểu nổi Ninh Hoắc Đông làm sao có thể chắc chắn như thế, còn mời phóng viên đến.

Ninh Hoắc Đông mỉm cười, hắn không lý giải lý do cho Ngụy Sinh, chỉ xoay người vỗ vai hắn ta.

“Cô ấy không những không đến mà còn có mặt đúng tám giờ. Cậu cứ yên tâm đi. Ngụy Sinh, cho người đi kiểm tra một chút, tôi không muốn vào ngày cô ấy trở về, có chuyện bất trắc xảy ra”.



“Tôi biết rồi”.

Rất nhanh đã đến khoảng thời gian mà Ninh Hoắc Đông nói – tám giờ sáng.

Lúc này, cửa lớn của Ninh thị đột nhiên được mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước vào. Người phụ nữ ấy vận bộ đồ công sở, chân váy đen kết hợp với chiếc sơ mi trắng. Trông đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế.

Tiếng giày cao gót dội vào tai Ninh Hoắc Đông ngày một rõ ràng hơn, hắn đứng trên sân khấu, ánh mắt đã sớm khóa chặt trên người phụ nữ ấy. Ngay từ khi cô xuất hiện bên ngoài, Ninh Hoắc Đông đã nhìn thấy cô.

Hắn bước xuống sân khấu, đám phóng viên liền tự động tách sang hai bên, tạo một lối đi nhỏ cho hắn. Ninh Hoắc Đông chìa tay ra, người phụ nữ liền đưa tay cho hắn. Như hài lòng, nụ cười trên gương mặt Ninh Hoắc Đông càng trở nên đậm hơn, hắn dẫn cô lên sân khấu.

Người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã trở thành chủ đề bàn tán của đám phóng viên. Vô số phóng viên chĩa mic vào người phụ nữ, liên tiếp hỏi dồn dập.

“Hôm nay mời mọi người đến đây là có hai chuyện muốn tuyên bố”.

Chất giọng trầm thấp của Ninh Hoắc Đông vang lên, đám phóng viên đang nhao nhao bên dưới liền trở nên im lặng. Hắn tiếp lời.

“Thứ nhất, người phụ nữ bên cạnh tôi chính là người đảm nhận chức vị phó tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị. Thứ hai, cô ấy cũng đồng thời là vị hôn thê của tôi”.

Tuy mọi cảm xúc đã được người phụ nữ che giấu rất kĩ càng, nhưng khi nghe những lời này từ chính miệng Ninh Hoắc Đông, cô vẫn không tránh khỏi giật mình. Sơ Địch có thể lý giải, hắn công bố cô là phó tổng giám đốc Ninh thị là vì muốn giữ chân cô, để cô ở lại bên cạnh hắn. Nhưng còn danh phận vị hôn thê kia, Sơ Địch lại không lý giải nổi. Cô không hiểu hiện tại Ninh Hoắc Đông đang nghĩ gì, mà chính vì không hiểu Sơ Địch lại càng trở nên hoang mang.

Ninh Hoắc Đông vừa dứt lời, đám phóng viên ở bên dưới đã lại bắt đầu xôn xao. Tin tức chức vị phó tổng giám đốc Ninh thị đã tìm thấy chủ họ còn chưa tiêu hóa xong, giờ lại đến tin tức Ninh Hoắc Đông công khai vị hôn thê. Hơn nữa, không phải trong giới thương trường, mọi người đều ngầm hiểu vị hôn thê của Ninh Hoắc Đông là tiểu thư của tập đoàn Trang thị sao?

Ninh Hoắc Đông đưa mic cho Sơ Địch.

“Xin chào, tôi là Sơ Địch, là người đảm nhận chức vị phó tổng giám đốc tập đoàn”.

Sơ Địch nói đến đây liền cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên đôi mắt màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông. Bàn tay cầm mic của Sơ Địch khẽ run lên, cô cố gắng ép bản thân mình phải trở nên bình tĩnh. Sơ Địch tươi cười, nói tiếp.

“Và cũng là vị hôn thê của A Đông”.

Sơ Địch vừa nói vừa lấy tay mình khoác lên tay của Ninh Hoắc Đông. Cơ thể Ninh Hoắc Đông trong giây lát liền cứng đờ, nhưng rất nhanh phản ứng ấy đã chuyển thành hưởng thụ. Hắn tham lam hưởng thụ sự chủ động của Sơ Địch. Trong lòng Ninh Hoắc Đông cũng vì một tiếng ‘A Đông’ của cô mà trở nên rạo rực.

Kỳ thực hắn biết Sơ Địch phối hợp với hắn chỉ vì món đồ trong tay hắn mà thôi nhưng Ninh Hoắc Đông trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ.

Ninh Hoắc Đông để Sơ Địch tiếp nhận phỏng vấn một lúc, sau đó hắn liền kéo cô đến văn phòng của mình.

“Tôi không nghĩ cô trở về sẽ lại ngoan ngoãn phối hợp với tôi như vậy”.

Ninh Hoắc Đông cười nhạt, hắn đưa tay khóa trái cửa lại.

“Vậy Ninh thiếu nghĩ tôi sẽ làm gì?”.

Tiếng khóa cửa vang lên ‘cạch’ một tiếng, trong lòng Sơ Địch liền trở nên căng thẳng. Kể từ khi bước chân vào tập đoàn Ninh thị, Sơ Địch đã ý thức được mối nguy hiểm đang cận kề mình. Nhưng ý thức càng rõ thì cô càng hiểu bản thân không thể không bước vào mối nguy hiểm ấy.



“Nghĩ rằng cô sẽ nói chúng ta đã ký cam kết, tôi vì sao có thể lật lọng nhanh như vậy”.

Sơ Địch nghe vậy liền bật cười thành tiếng.

“Bản cam kết đối với Ninh thiếu chỉ là một tờ giấy không hơn không kém, không phải sao?”.

Ninh Hoắc Đông gật đầu, tỏ ý đồng tình với lời nói của cô. Hắn tiến về phía bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy a4 rồi ở trước mặt Sơ Địch xé thành những mảnh nhỏ. Sơ Địch nhìn hành động của hắn, chỉ có thể cuộn chặt tay lại để kiềm chế cơn tức giận.

“Sơ Địch, cô rất hiểu tôi!”.

Hắn tán thưởng.

Ninh Hoắc Đông ném những mảnh giấy vụn xuống đất. Hắn bước một bước dài đến trước mặt Sơ Địch, kéo Sơ Địch ôm vào trong lòng. Nhìn thấy Sơ Địch không phản kháng, Ninh Hoắc Đông bất giác thở phào một hơi.

“A Địch, trở về bên cạnh tôi đi”.

Ninh Hoắc Đông tựa cằm mình lên đôi vai gầy của Sơ Địch. Mùi hương đặc trưng trên người cô khiến hắn cảm thấy thoải mái. Đã hai năm rồi, bây giờ hắn mới có thể ngửi thấy mùi hương này…

Sơ Địch không chần chừ, đáp rất nhanh.

“Được, tôi trở về bên cạnh anh”.

Sơ Địch đồng ý một cách sảng khoái khiến Ninh Hoắc Đông giật mình. Hắn buông cô ra, nhìn thẳng vào gương mặt cô một cách chăm chú như đang muốn dò đoán xem lời nói của Sơ Địch có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.

“Chỉ cần anh đưa đồ tôi cần cho tôi, tôi sẽ làm theo lời anh. Ninh Hoắc Đông, trả lại tro cốt của ba mẹ tôi cho tôi đi”.

Sơ Địch tiếp lời. Mục đích cô trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông rất đơn giản, chính là lấy lại tro cốt của ba mẹ. Tro cốt của ba mẹ cô tuyệt đối không thể ở trong tay của Ninh Hoắc Đông, nếu không họ làm sao có thể nhắm mắt ra đi.

“Được, chỉ cần em cho tôi cảm giác an toàn rằng em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, đến khi ấy tôi sẽ đưa đồ em cần cho em”.

“A Địch, hai năm qua, tôi thật sự nhớ em”.

Ninh Hoắc Đông vuốt ve gương mặt cô. Hắn chạm lên đôi mắt, sống mũi cao thẳng rồi cả đôi môi đỏ mọng của Sơ Địch, tất cả đều là những thứ khiến hắn quyến luyến không muốn buông tay.

Sơ Địch ở trước mặt hắn tháo từng nút áo, rất nhanh trên người cô chỉ còn độc mỗi nội y, quần áo đã bị vứt xuống dưới đất không thương tiếc. Ninh Hoắc Đông không chịu được cám dỗ liền bế Sơ Địch vào phòng riêng.

Sơ Địch để mặc hắn phát tiết trên người mình. Còn cô thì giống hệt như hai năm về trước mà vô hồn nhìn lên trần nhà. Chỉ khác ở chỗ, hai năm trước là hắn ép cô làm tình nhân của hắn, còn hai năm sau, là Sơ Địch can tâm tình nguyện.

Ninh Hoắc Đông đột nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Địch.

“A Địch, sinh cho tôi một đứa con”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play