CHƯƠNG 96: Ở NHÀ MÁY SỮA GẶP ĐƯỢC NGƯỜI QUEN
Buổi tối, đoàn người Ngô Hạo Thiên lựa chọn dừng chân trong một nhà máy sữa ở ngoại ô Gia Thành.
Nhà máy sữa bột này đã sớm bị Âu Dương Húc thu thập hết rồi nên hiện giờ bên trong cũng chỉ còn một đống máy móc và một đống xác tang thi.
Ngô Hạo Thiên mang theo tiểu đội một và tiểu đội hai phụ trách rửa sạch đống xác và dựng lều trại, còn Âu Dương Húc đem theo tiểu đội ba phụ trách chuẩn bị cơm chiều.
Âu Dương Húc lấy ra hai cái nồi lớn để hầm một nồi thịt rồi lại nấu thêm một nồi canh, bên trên còn hấp thêm hai lồng bánh bao lớn.
Mấy ngày nay không phải lên đường thì là giết tang thi không có thời gian nấu cơm, cho nên mọi người không phải gặm bánh mì thì chính là ăn mì ăn liền, khó có được một bữa cơm với thức ăn nóng hôi hổi ngon miệng nên dĩ nhiên mọi người ăn đến vô cùng vui sướng.
Hôm nay do tiểu đội ba đứng gác, tiểu đội một và tiểu đội hai thì đang ăn cơm ở bên trong, Âu Dương Húc mang theo Thiết Minh và Trần Đông đứng canh gác ở cửa, để cho những người khác đi vào ăn cơm.
"Âu Dương, ở đây có tôi với Thiết Minh là được rồi, cậu cũng đi vào ăn cơm đi!" Bên ngoài lúc này rất lạnh, Trần Đông không muốn bạn tốt của mình cũng theo mình ra ngoài hứng gió lạnh.
"Không sao, một lát nữa Chu Hiểu Huy và Trương Minh ăn xong ngay lập tức sẽ tới đổi ca với chúng ta!" Âu Dương Húc vẫy vẫy tay không sao cả nói.
"Âu Dương quân y, triền núi bên kia hình như có ánh sáng!" Thiết Minh nhìn chằm chằm vào phía xa xa trên đường cao tốc, thấy được ánh sáng lúc ẩn lúc hiện.
Âu Dương Húc nghe vậy lập tức nhìn về theo hướng Thiết Minh chỉ.
"Là một chiếc xe buýt, có 13 người sống sót, đang chạy về phía bên này." Âu Dương Húc dùng Tâm Nhãn nhìn một chút, sau đó nói với hai người bên cạnh.
"Âu Dương, cậu nói bọn họ có phải nhằm vào chúng ta không?" Trần Đông sợ hãi hỏi.
Không phải do hắn nhát gan mà cái gọi là những người sống sót thật sự còn đáng giận hơn cả tang thi, làm cho hắn xin miễn không thể thông cảm nổi.
"Khoảng cách xa như vậy nên chưa chắc bọn họ có thể nhìn thấy ánh sáng bên này của chúng ta đâu, tôi nghĩ bọn họ muốn đi đến căn cứ an toàn ở Hoa Thành." Hiện tại có rất nhiều thành thị và thôn xóm đều bị tang thi chiếm lĩnh cho nên những người sống sót đều sẽ kết bạn đi đến căn cứ an toàn.
"Ồ." Trần Đông nghe Âu Dương Húc nói thế thì lúc này mới thoáng an tâm hơn một chút.
Âu Dương Húc nhìn Trần Đông như trút được gánh nặng liền cảm thấy buồn cười. "Sao hả, không bị tang thi dọa sợ mà bị người sống sót dọa cho sợ hãi rồi à?"
"Tang thi thì không quá sợ, đánh chết là tốt rồi nhưng người sống sót dù sao cũng là người mà, giết họ thì lại không nỡ, không giết thì bọn họ còn đáng ghét hơn so với tang thi." Trần Đông nói đến đây thì khẽ thở dài.
Dù sao Trần Đông cũng là một quân y hành y cứu người, tuy là vì sinh tồn nên hắn không thể không giết người cùng với mọi người nhưng tâm tình khi hắn giết người không hề yên tâm thoải mái như khi giết tang thi.
"Đừng nói như vậy, người sống sót cũng không phải tất cả đều xấu, sau khi trải qua lễ rửa tội ở mạt thế thì càng ngày càng có nhiều người sống sót là cường giả chân chính có thể thích ứng với thời thế chứ không phải như hồi mới mạt thế sơ kỳ, chỉ toàn là bao cỏ!"
Tuy rằng lòng người vừa ích kỷ vừa tham lam nhưng sau khi trải qua tai họa lớn này, con người mới có thể hiểu rõ được chỉ có đoàn kết mới đem lại sức mạnh to lớn, vì thế con người dần dần sẽ đoàn kết ở bên nhau hơn, sẽ tập trung đem tất cả lực lượng đi đối phó với tang thi.
"Ừ." Nghe Âu Dương Húc nói xong, Trần Đông cùng Thiết Minh khẽ gật đầu. Thật ra làm gì bọn họ không hy vọng con người sẽ đoàn kết với nhau chứ, giống như bọn họ đang tích cực đối mặt với trận tai họa này vậy.
Trong lúc Âu Dương Húc nói chuyện với hai người thì chiếc xe buýt kia đã từ quốc lộ chậm rãi chạy ngang qua mặt bọn họ.
Nhìn chiếc xe buýt đó đã chạy đi qua phía Đông, Trần Đông còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì đã thấy chiếc xe đó đánh vòng một cái xoay lại chạy về phía bọn họ rồi ngừng ở bên đường, hai người đàn ông mặc áo bông cũ nát đi xuống xe mở đèn pin đi đến chỗ ba người bọn họ.
"Xe chúng tôi đã sắp hết xăng, xin hỏi ba vị có thể cho chúng tôi vào trong sân rút một ít xăng từ mấy chiếc xe bỏ hoang trong đó được không?" Một người có vóc dáng cao lớn khách khí dò hỏi.
Người có vóc dáng cao lớn đó thấy bên này có ánh sáng liền biết nhất định có người sống sót ở đây.
Việc này làm cho y rất hưng phấn, rốt cuộc có thể tìm được một ít xăng, nếu không chỉ sợ bọn họ không đi tới nổi căn cứ Hoa Thành!
Âu Dương Húc nhún vai. "Mấy chiếc xe trong sân này đều không có xăng vì xăng trong đó đều bị chúng tôi rút hết ra thêm vào xe của chúng tôi hết rồi."
Âu Dương Húc là ai? Chính là cao thủ "nhạn quá bạt mao" đấy. Bây giờ xăng dầu đang thiếu thốn, làm sao cậu có thể lãng phí dù chỉ một giọt xăng dầu được chứ? Vì vậy, dù là trạm xăng dầu lớn lớn bé bé nào ở Gia Thành hay là những chiếc xe bị vứt đi thì tất cả xăng dầu, Âu Dương Húc cũng không buông tha một giọt, cậu đều trực tiếp rút hết ra để dùng cho năm chiếc xe của đoàn xe mình.
(*Nhạn quá bạt mao: Nhổ lông chim nhạn bay qua. Đây là nói về tính tình một người, chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.)
"À..."
Người có vóc dáng cao nghe cậu nói xong thì không khỏi nhíu mày, dĩ nhiên việc mà bọn họ nghĩ đến thì nhất định người khác cũng nghĩ đến.
"Anh Bằng, vậy làm sao bây giờ?" Người vừa gầy vừa cao bên cạnh người đàn ông đó lên tiếng hỏi.
"Chúng ta đi về trước đã!" Nói xong, người có vóc dáng cao to gật gật đầu với ba người Âu Dương Húc rồi cùng với người cao gầy kia đi khỏi.
"Âu Dương, bọn họ sẽ không đoạt vật tư của chúng ta chứ?" Thấy hai người kia đã đi về bên kia nhưng xe buýt vẫn chưa chạy đi, trong lòng Trần Đông hơi bồn chồn.
"Hà hà, nếu bọn họ dám đoạt thì tới một tên giết một tên, tới hai tên giết cả đôi." Âu Dương Húc vừa nói vừa lấy súng của mình ra.
Trần Đông thấy Âu Dương Húc lấy súng ra thì cũng bắt chước móc thanh súng ngắn trong túi của mình ra, còn Thiết Minh cũng đã sớm nắm lấy khẩu súng của y giấu ra phía sau người mình.
Ngay khi ba người đã lấy vũ khí xong xuôi, đã sẵn sàng dàn trận đón quân địch thì cửa xe buýt đó lại mở ra lần nữa, bốn người đàn ông đi từ trong xe xuống, đi ở phía trước vẫn là hai người có vóc dáng cao 1m85 đó, hai người đi theo ở phía sau tướng tá trung bình, mỗi người đều vác theo một cái balo.
"Ba vị, chúng tôi có thể dùng một ít thức ăn đổi xăng dầu với các người được không?" Vẫn là người đàn ông gọi là anh Bằng lên tiếng nói chuyện.
"Sao?" Âu Dương Húc nhướng mày nhìn họ, trao đổi à? Đúng là cậu không nghĩ tới việc này.
"Tuy thức ăn của chúng tôi không nhiều lắm nhưng nếu chỉ có ba người các người thì cũng có thể ăn được ba đến năm ngày, cậu xem có thể đổi cho chúng tôi một ít xăng được không?" Người đàn ông khách khách khí khí hỏi.
"Ồ? Các người có thức ăn gì thế?" Âu Dương Húc tò mò nhìn hai người đang vác theo balo.
"Không được, cậu cho chúng tôi xăng trước rồi chúng tôi mới cho cậu xem." Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác cẩn thận ôm balo không muốn cho cậu nhìn.
"Đại Hải, mở ra cho bọn họ xem đi." Người tên anh Bằng lên tiếng.
"Nhưng mà, anh Bằng..." Đại Hải nhíu mày không quá tình nguyện, cực kỳ lo lắng vật tư này sẽ bị ba người kia đoạt mất.
"Cậu không cho người ta xem thì làm sao người ta biết mình có vật tư hay không hả?" Anh Bằng nói.
Nghe vậy, Đại Hải ỡm ờ mở balo ra.
Âu Dương Húc nương theo ánh sáng đèn pin thấy trong balo của đối phương có mấy bao mì ăn liền và mấy cây giăm bông xúc xích, còn có hai bình nước ít ỏi tới đáng thương.
"Đồ vật đã xem rồi, vậy anh, anh nên cho chúng tôi xăng đi chứ?" Đại Hải vội vàng kéo lại khóa kéo balo, nôn nóng yêu cầu xăng.
"Ha ha ha, nhìn cái tư thế này của cậu không giống như tới đổi chác mà giống như muốn tới cướp xăng của chúng tôi vậy đó!" Âu Dương Húc mỉm cười nhìn Đại Hải đang khó nén được sự sốt ruột.
"Lá gan ai lớn như thế, muốn tới cướp xăng của chúng ta cơ à?" Tiếng nói vang lên, là ba người Ngô Hạo Thiên, Chu Hiểu Huy và Lý Minh cùng ra ngoài.
Nghe được giọng Ngô Hạo Thiên, người đàn ông cao to sững sờ, ngay sau đó liền giơ đèn pin trong tay lên chiếu lên trên mặt Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên híp mắt theo bản năng tránh thoát khỏi ánh sáng chói mắt chiếu vào trong mặt.
"Anh làm gì thế hả?" Âu Dương Húc thấy đối phương hành động như vậy liền muốn náo loạn lên, cậu giớ súng trong tay nhắm vào đầu đối phương.
Mẹ nó, dám bắt nạt người đàn ông của tôi trước mặt tôi à, tưởng tôi chết rồi hả?
"Hạo? Hạo Thiên, ông là Hạo Thiên phải không?" Người đàn ông đó ngạc nhiên kêu lên cái tên đó, có chút không thể tin nổi.
Ngô Hạo Thiên nghe thấy tiếng gọi cũng sửng sốt. "Cậu, cậu là..."
Giọng nói này, rất quen thuộc, chẳng lẽ là người quen sao?
"Tôi là Bằng Phi đây, là Đổng Bằng Phi đó!" Vừa nói người đàn ông đó vừa chiếu đèn pin vô gương mặt đầy vết bẩn của mình.
Đổng Bằng Phi? Chẳng lẽ là bạn từ nhỏ của Ngô Hạo Thiên? Là người đã cưới vợ cũ của Ngô Hạo Thiên đúng không? Trong lòng Âu Dương Húc cũng đã đoán được thân phận của người đàn ông này.
Tuy rằng trên mặt người đó có chút dơ bẩn nhưng nhờ vào đường nét khuôn mặt nên vẫn có thể phân biệt được, thấy được gương mặt quen thuộc, Ngô Hạo thiên vui vẻ ra mặt. "Bằng Phi!"
"Hạo Thiên!" Đổng Bằng Phi bước nhanh tới cho Ngô Hạo Thiên một cái ôm thật chặt.
"Ha ha ha..." Ngô Hạo Thiên cười to vỗ vỗ sống lưng của y.
Âu Dương Húc nhìn hai tên đực rựa cao to ôm chầm lấy nhau, cậu không nhịn được trợn trắng mắt. "Chú à, nếu chú ôm đủ rồi thì vui lòng thả người đàn ông của tôi ra, chú cứ ôm ảnh mãi như thế tôi rất muốn đập chết chú!"
Âu Dương Húc nói xong, khóe miệng Ngô Hạo Thiên mang theo ý cười càng đậm, còn Đổng Bằng Phi nghe cậu nói như thế đầu tiên là sững sờ một lúc, ngay sau đó thì thấy xấu hổ buông tay ra, lui về sau một bước.
"Hắc hắc, chị dâu đừng hiểu lầm, tôi và Hạo Thiên là bạn từ nhỏ đấy!"
"Chú, tôi mới 23!" Âu Dương Húc nhìn Đổng Bằng Phi mặc đồ như ông chú nông thôn thì cũng không khách khí.
"Hà hà..." Đổng Bằng Phi cúi đầu vội vàng cười làm lành, cũng không thể trách người ta cứ kêu chú, bởi vì bản thân y ăn mặc như vậy rất giống một ông già!
Nghe Âu Dương Húc đối thoại, các đội viên khác trong tiểu đội ba cũng cạn lời rồi, lòng nói, chị dâu ơi miệng cậu còn có thể độc hơn được nữa không?
"Bằng Phi, sao ông lại ở đây?" Ngô Hạo Thiên quan tâm hỏi.
"À, là như thế này. Trước đó, tôi với Lị Lị đến Cẩm Thành để chuẩn bị cho chi nhánh mới nhưng lại không ngờ lại xảy ra mạt thế, chúng tôi ở Cẩm Thành cửu tử nhất sinh*, thật vất vả mới trốn thoát được nên muốn trở về Cảnh Thành đoàn tụ với người nhà."
(*Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ví dụ ở vào cảnh ngộ cực kỳ nguy hiểm.)
"Ừ, vậy những người này thì sao?" Ngô Hạo Thiên nhìn những người bên cạnh Đổng Bằng Phi rồi hỏi.
"À, đây là những người mà tôi và Lị Lị gặp phải ở trên đường, mọi người kết bạn đồng hành chung với nhau cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau đó mà." Thời buổi này, người nhiều một chút thì sức lực cũng sẽ lớn hơn một chút.
"Bọn họ cũng đi Cảnh Thành à?" Ngô Hạo Thiên nhìn bạn mình.
"Không, mọi người muốn đi đến căn cứ an toàn ở Hoa Thành, chỉ có tôi với Lị Lị là đi Cảnh Thành thôi!"
Ngô Hạo Thiên nghe thế khẽ gật đầu. "Đi kêu mọi người trong xe xuống hết đi, chúng ta đi vào rồi nói."
"Được!" Đổng Bằng Phi vui tươi hớn hở chạy về xe kêu những người khác xuống.
END CHƯƠNG 96.