CHƯƠNG 92: TANG THI TÀNG HÌNH

Buổi sáng tám giờ, đoàn năm chiếc xe của Ngô Hạo Thiên đúng giờ rời khỏi căn cứ an toàn.

Âu Dương Húc ngồi ở trong xe không khỏi cong lên khóe miệng. "Phía sau có cái đuôi."

Không ngờ nhanh như thế mà đã đuổi tới đây liền rồi, xem ra động tác của tên Hoàng béo này cũng nhanh lắm.

"Bao nhiêu người?" Ngô Hạo Thiên nhìn cậu hỏi.

"Tám người đều có mang súng, chạy một chiếc minibus cà tàng." Khóe miệng Âu Dương Húc ngậm ý cười nói tình huống của đối phương cho Ngô Hạo Thiên biết.

"Xem ra tên Hoàng béo này nóng lòng thật đấy!" Ngô Hạo Thiên nhịn không được châm biếm.

Tám người, rõ ràng là được sai đến đây để giám sát!

"Thiết Minh, quẹo qua hướng Đông, dẫn bọn chúng tới quảng trường nhỏ ở phía trước đi." Âu Dương Húc chỉ huy.

"Đã biết!" Thiết Minh gật đầu đánh cua một cái quẹo qua trái, chiếc xe trực tiếp chạy về hướng quảng trường nhỏ.

Xe vừa chạy đến quảng trường, mọi người lập tức xuống xe, toàn bộ người đều trốn ra phía sau năm chiếc xe.

"Sao lại thế này?" Nhìn thấy đoàn xe phía trước đột nhiên ngừng lại, chiếc minibus chạy theo đuôi có chút buồn bực, còn chưa đợi bọn chúng phản ứng lại thì Ngô Hạo Thiên đã ra tay mở màn trước.

"Đoàng..." Phát súng thứ nhất là do Ngô Hạo Thiên bắn, trực tiếp bạo lốp xe của đối phương.

"Kéttt kéttt..." Chiếc minibus cà tàng xoay một vòng rồi lật nghiêng cả xe ở phía bên đường.

"Đội một cánh trái, đội hai cánh phải! Đội ba hỗ trợ." Ngô Hạo Thiên liếc nhìn Vương Quân và Lưu Chí Siêu hạ lệnh.

"Đi!" Lưu Chí Siêu mang theo người trong đội ngũ xông ra ngoài.

"Bọn mày..." Khó khăn bò ra từ trong xe xong, tám người liền phát hiện bọn chúng đã bị người ta vây xung quanh rồi.

"Đừng nhúc nhích!" Vương Quân thấy một tên tóc vàng đang muốn lấy súng ra liền bắn một phát cảnh cáo gã.

"Đừng đừng đừng, có chuyện gì từ từ nói, là Hoàng béo, là Hoàng béo kêu chúng tôi theo dõi mấy người." Tên cầm đầu tóc đầu đinh vội vàng xin tha.

"Phải phải, là do Hoàng béo sai chúng tôi tới, không liên quan gì tới chúng tôi hết!" Người khác cũng cầu xin.

"Cám ơn đã biết." Nói xong, Lưu Chí Siêu bắn phát súng thứ hai, những người khác cũng nổ súng theo, chưa đầy hai phút đã giải quyết xong tám người.

Giết xong tám người thu được 4, 5 khẩu súng lục, đội một và đội hai về lại xe sau đó mọi người cùng rời khỏi quảng trường chạy về hướng Đông.

"Thiết Minh, dừng xe ở tiệm vàng phía trước."

"Được." Thiết Minh gật đầu theo yêu cầu của Âu Dương Húc ngừng ở trước cửa tiệm vàng.

Mọi người trong ba tiểu đội lập tức xuống xe tụ lại một chỗ.

"Ở tiệm chụp hình cưới đối diện, lầu trên và lầu dưới có tổng cộng 23 tang thi, 21 tang thi sơ cấp, hai tang thi cấp một, hai tang thi đó đều là hệ Kim."

Mọi người nghiêm túc nghe Âu Dương Húc nói xong cũng không dám chậm trễ.

"Còn nữa, tiệm bánh bao kế bên tiệm chụp hình cưới có 58 tang thi, trong đó có ba tang thi cấp một, dưới lầu có 23 tang thi, trên lầu có 35."

Ngô Hạo Thiên nghe Âu Dương Húc kỹ càng tỉ mỉ nói xong, anh khẽ gật đầu. "Tiểu đội hai đi tiệm chụp hình cưới, tiểu đội một và ba đi qua tiệm bánh bao, mọi người phải hết sức cẩn thận với tang thi cấp một đấy."

"Rõ!" Mọi người tức khắc chia làm hai nhóm vọt về phía hai nhà bị cửa cuốn của tiệm đóng chặt từ lâu.

"Phanh phanh phanh..." Lưu Chí Siêu bắn hai phát súng phá khóa cửa cuốn, mang theo tiểu đội của hắn ào vào tiệm chụp hình cưới.

Ở bên này, Ngô Hạo Thiên cũng kéo cửa cuốn ra, anh mang theo hai tiểu đội đi vào tiệm bánh bao.

Cửa vừa mở, mùi tanh tưởi trong tiệm bánh bao làm cho Âu Dương Húc hơi buồn nôn, cậu cắn chặt khớp hàm nhanh chóng dùng Tâm Nhãn quét vị trí của tang thi trong tiệm, cửa sổ của tiệm bánh bao này bị bức rèm dày nặng che khuất, cửa cuốn cũng bị hỏng nên trong này hoàn toàn tối tăm, cực kỳ bất lợi với bọn họ.

"Hạo Thiên hướng 7 giờ và 11 giờ, bên tay trái Thiết Minh, trên đỉnh đầu Chu Hiểu Huy, phía sau mẹ, Lý Minh hướng 3 giờ, phía sau Vương Quân, Triệu Thiết Trụ vị trí 1 giờ." Âu Dương Húc liên tiếp phát ra cảnh báo.

"Đoàng đoàng đoàng..." Trả lời Âu Dương Húc chính là tiếng súng của mọi người.

Âu Dương Húc mở đèn pin lên, ánh đèn pin giống như đèn chỉ thị quét tới mỗi góc tang thi đang ẩn nấp, theo sát sau đó là những tiếng bắn phá.

Mắt thấy tang thi ở lầu một đều đã bị giải quyết, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng bước chân.

"Ầm..." Một tiếng sấm trong tiệm bánh bao vang lên làm mấy cái ghế ở lầu dưới nát tan tành.

"Là tang thi hệ Lôi, mọi người mau lui về, trốn phía sau quầy đi!" Âu Dương Húc vừa nói vừa quét đèn pin tới chỗ phía sau quầy, những người khác đều lập tức chạy theo hướng đó.

"Xuống dưới lầu có tổng cộng 24 tang thi, dẫn đầu là tang thi hệ Lôi cấp một, tôi đếm ba hai một, mọi người cùng nhau nổ súng về phía cửa thang lầu nhé. Ba, hai, một!" Âu Dương Húc hô lên sau đó liền chiếu đèn pin tới cửa thang lầu.

Những người khác nhanh chóng nhắm họng súng ngay cửa thang bên kia, sau đó là một trận bắn phá.

"Đoàng đoàng đoàng..." Ngô Hạo Thiên bắn tang thi hệ Lôi kia hai phát liên tục.

"Ầm..." Tang thi kia lại trả về một đạo lôi điện.

Ngô Hạo Thiên lộn nhào một cái lăn đến bên cạnh quầy tránh khỏi đòn đánh trả của đối phương, theo sau đó anh liền giơ tay lên bổ một đạo lôi điện vào con tang thi đó.

"Rắc..." Đỉnh đầu bị bổ ra, tang thi dị năng lung lay ngã xuống mặt đất.

"Mẹ nó, đại ca quá ngầu!" Vương Quân hét lên.

"Còn 2 tang thi cấp một và 9 tang thi sơ cấp, mọi người trốn đi!" Âu Dương Húc thét to một tiếng, tất cả mọi người liền chạy đến trốn sau quầy.

Âu Dương Húc tắt đèn pin đi, đợi thêm khoảng chừng một phút thì thấy 10 tang thi lung lay từ lầu hai đi xuống, cậu hơi ngẩn ra, không phải 11 tang thi à? Sao giờ chỉ có 10 tang thi thế?

"Bắn tầm xa!" Âu Dương Húc mở đèn pin gào to.

"Đoàng đoàng đoàng..." Lại là một loạt tiếng súng bắn phá.

"Hệ Hỏa!" Vương Quân nhìn thấy có tang thi ném một quả cầu lửa ra thì hưng phấn hết sức, hắn ta liền bắn sáu phát súng liên tục vào tang thi đó, đập vỡ sọ não của nó.

"Chị dâu, chúng ta xử lý hết rồi phải không?" Vương Quân thấy tang thi hệ Hỏa đã chết nên muốn đến lấy tinh hạch nhưng lại bị Âu Dương Húc kéo lại.

"Tất cả mọi người mau lưng dựa lưng với nhau ngay, còn một tang thi biết tàng hình đó." Âu Dương Húc hét to.

Trước đó rõ ràng cậu thấy là có ba tang thi dị năng nhưng lúc này lại biến thành hai, hiển nhiên còn một tang thi cuối cùng biết tàng hình.

"Tang thi tàng hình, tang thi mà cũng biết tàng hình nữa hả?" Mọi người nghe Âu Dương Húc nói xong thì cảm thấy sợ hãi.

"Mọi người lưng dựa lưng với nhau mau!" Ngô Hạo Thiên lạnh giọng.

Nghe được lệnh của đại đội trưởng, mọi người lập tức đứng dậy lưng kề lưng với đồng đội của mình cùng một chỗ.

"A, a..." Đột nhiên Trương Minh phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

"Hạo Thiên!" Âu Dương Húc gọi tên anh, cậu tức khắc cầm đèn pin chiếu vào trên người Trương Minh.

Lúc này đây, đôi tay Trương Minh đang nâng lên trong không khí, động tác như đang bắt lấy người ở đối diện nhưng mọi người lại không thấy ai, chỉ có điều cổ của cậu ta lại xuất hiện vết máu.

"Đoàng đoàng..." Ngô Hạo Thiên nhắm vào vị trí bả vai của Trương Minh bắn liên tiếp hai phát.

"Grào grào..." Một con tang thi xuất hiện ở trước mặt Trương Minh kêu lên một tiếng thảm thiết.

"Đoàng đoàng đoàng..." Thấy tang thi đã hiện hình, Ngô Hạo Thiên tiếp tục bắn năm phát súng phá nát sọ não của tang thi.

"Trương Minh!" Âu Dương Húc là người đầu tiên chạy tới bên cạnh cậu ta.

"Chị dâu, tôi..." Che lại vết thương trên cổ đang đổ máu, vẻ mặt Trương Minh đầy tuyệt vọng nhìn Âu Dương Húc.

Tuy rằng chị dâu có dị năng chữa trị nhưng đang là sơ cấp, chỉ có thể chữa khỏi vết thương của tang thi sơ cấp thôi nhưng cậu ta là bị tang thi cấp một cắn, xem ra lần này bản thân cậu ta khó thoát khỏi vận mệnh bị biến thành tang thi rồi!

Mọi người choáng váng nhìn Trương Minh bị thương, đáy mắt không giấu được sự thương hại và thương tiếc.

"Cả đám ngẩn ra đó làm gì, mau ấn người xuống đất, nhanh lên." Âu Dương Húc rống lên.

"Rõ!" Mọi người như tỉnh từ trong mộng vội vàng ba chân bốn cẳng ấn Trương Minh xuống đất.

Âu Dương Húc lập tức lấy ra Dược Tuyền, một khắc cũng không dám chậm trễ mau chóng cứu người.

"A, a, a..."

Tuy là chảy rất nhiều máu và cũng rớt không ít thịt nát nhưng rất may vẫn còn có thể cứu lại được. Âu Dương Húc lấy hòm thuốc ra, động tác nhanh nhẹn băng bó giúp Trương Minh.

"Chị dâu, cậu, dị năng chữa trị của cậu đã lên cấp một rồi sao?" Vương Quân vừa mừng vừa sợ hỏi.

Nếu đúng như vậy thì sau này không còn sợ tang thi cấp một nữa rồi!

"Phải, đã lên cấp một, chỉ là độc của tang thi cấp một rất mạnh nên nếu thật sự bị cắn hay bị cào trúng thì khi được chữa trị sẽ đau đớn thống khổ hơn so với sơ cấp nhiều." Âu Dương Húc nhìn về phía Trương Minh.

Mặc dù cậu đã cố gắng trị cho Trương Minh sớm nhất có thể nhưng sự đau đớn của Trương Minh không thua kém gì so với ngày mà Vương Quân chịu phải!

"Chính xác rất đau đó." Khuôn mặt Trương Minh tái nhợt được đồng đội dìu lên, cậu ta khẽ gật đầu xác nhận đúng như những gì Âu Dương Húc nói.

"Ha ha ha, đau còn tốt hơn nhiều so với việc bị biến thành tang thi!" Vương Quân vui vẻ cười hắc hắc.

So với việc biến thành tang thi, trở thành một con quái vật sống không bằng chết thì sự đau đớn đó có là gì chứ?

"Được rồi, Vương Quân dẫn theo anh em đội một đi đào ba viên tinh hạch đi, đội ba bảo vệ Trương Minh về xe nghỉ ngơi."

"Rõ!" Nhận được lệnh của Ngô Hạo Thiên, Thiết Minh và Chu Hiểu Huy liền đỡ Trương Minh đi ra ngoài tiệm bánh bao.

Tuy rằng Trương Minh gặp đại nạn không chết nhưng vết thương cũng không hề nhẹ, không nói tới việc cậu ta bị tang thi cắn xuống một khối thịt rồi sau đó còn bị Âu Dương Húc cắt đi rất nhiều thịt thối rữa lại bị chảy nhiều máu như thế, dù người có làm bằng sắt đi nữa thì cũng ăn không tiêu.

Sau khi thu được năm viên tinh hạch, mọi người lên xe tiếp tục chạy theo hướng Đông, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp...

END CHƯƠNG 92.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play