CHƯƠNG 63: GẶP ĐƯỢC NGƯỜI QUEN

Sau khi trị hết cho Vương Quân và Triệu Thiết Trụ, đoàn người đi vào nhà bếp ở tầng một. Âu Dương Húc ở trong nhà bếp vơ vét một vòng, đem tất cả toàn bộ dầu ăn, gạo, mì, những thứ có thể ăn đều thu hết xong rồi mới mang theo mọi người cùng nhau lên tầng hai.

Chờ tới khi Ngô Hao Thiên và Âu Dương Húc cùng đám người Vương Quân lên tầng hai thì sáu tang thi đã bị tiểu đội hai xử lý hết. Tất cả mọi người vây quanh trước cửa phòng 206.

"Bọn bây, bọn bây là lũ khốn kiếp, bọn bây có tư cách gì không cho bọn tao ra ngoài!"

"Đúng vậy, mấy người dựa vào đâu không cho chúng tôi đi ra ngoài!"

"Lũ tụi bây là dân ăn cướp, khốn nạn..."

Nghe thấy những lời mắng mỏ khó nghe từ phòng 206 phát ra, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên đều nhíu mày. Hai người chen vào giữa mọi người đi tới trước cửa, nhìn thấy trong phòng này có 28 người sống sót dơ bẩn, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, sắc mặt thì vàng như nến.

"Tôi nghi ngờ trong phòng này có người bị lây nhiễm, mời tất cả mọi người có mặt trong phòng này cởi quần áo để quân y chúng tôi kiểm tra!" Ngô Hạo Thiên mặt lạnh mắt đảo xung quanh già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái nói.

"Kiểm tra, các người dựa vào đâu bắt chúng tôi phải kiểm tra?" Một gã đàn ông đeo mắt kính khó chịu chất vấn.

"Đúng vậy, mắc gì tụi tao phải cởi quần áo trước mặt mọi người? Bọn bây xem tụi tao là khỉ diễn hài à?" Ngay sau đó, một gã khác dáng dấp thấp bé mang dép lê cũng la làng lên.

"Phải, chúng tôi không cởi, chúng tôi không cởi!" Những người khác lập tức hùa theo.

"Vết thương do tang thi tạo ra sẽ không thể nào lành lại được, hơn nữa miệng vết thương sẽ có dấu hiệu dần biến thành đen. Vì vậy tôi hy vọng mọi người phối hợp kiểm tra, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn người gần ngay bên cạnh mình sẽ biến thành tang thi bất cứ lúc nào cũng có thể gặm nát mình nhỉ?" Âu Dương Húc vừa nói xong thì lập tức có không ít người vẻ mặt trở nên đề phòng kéo ra khoảng cách với người bên cạnh.

"Tôi không bị tang thi cắn, cũng không bị tang thi cào trúng." Một người thân cao chừng 1m8 da ngăm đen cởi quần áo ra, đi tới trước mặt Âu Dương Húc. Âu Dương Húc nhìn từ trên xuống dưới, kiểm tra thật kỹ thân thể của đối phương sau đó gật đầu. Thật ra, Âu Dương Húc có Tâm Nhãn, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn được người ta có bị nhiễm hay không. Cởi quần áo kiểm tra chẳng qua chỉ để làm trò mà thôi.

"Được rồi, cậu mặc lại quần áo xong có thể đi qua phòng 203 để chờ được sắp xếp!" Âu Dương Húc nói xong thì lấy một bao mì gói và một lon coca từ trong balo ra đưa cho đối phương.

"Vâng!" Người đàn ông đó nhận đồ xong, yên lặng đi khỏi. Nhìn thấy người đó có thức ăn, mắt của những người khác sáng lên. Bọn họ bị nhốt trong phòng này đã được vài ngày, thức ăn đã sớm hết. Nếu không phải còn có nước máy, nấu nước nóng uống để duy trì mạng sống thì bọn họ đã sớm khát chết rồi.

"Tụi tôi, tụi tôi cũng không bị thương!" Lại có thêm vài người nữa cởi bỏ quần áo chấp nhận kiểm tra, sau đó được thức ăn từ Âu Dương Húc, đi tới phòng 203.

"Tiểu Húc, là Tiểu Húc a!" Một người đàn ông lớn tuổi mang mắt kính cùng với một người phụ nữ đầu bù tóc rối và một nam một nữ trẻ tuổi chạy về phía Âu Dương Húc.

"Các người..." Âu Dương Húc thấy người tới thì ngây người ra một lúc.

"Tiểu Húc, là ta, ta là bác hai của con a!" Người đàn ông nôn nóng nói "Đúng đúng, còn ta là thím hai của con đây!"

Nghe như vậy, Âu Dương Húc cẩn thận nhìn lại, nhận ra đúng là hai vợ chồng Âu Dương Hải Đức.

"Ồ, thì ra là bác hai thím hai!" Âu Dương Húc vẻ mặt nhàn nhạt mỉm cười, nhìn không ra cảm xúc gì. Trong nguyên tác, hai vợ chồng này vốn không phải ở làng du lịch suối nước nóng Hải Lãng được, chắc do bác hai bị mẹ cậu đuổi ra khỏi công ty cho nên mới đánh bậy đánh bạ tới làng du lịch suối nước nóng này đi!

"Tiểu Húc, đây là Âu Dương Trạch anh họ con, còn đây là em họ con Âu Dương Lan." Âu Dương Húc vừa nói vừa vội vàng kéo hai đứa con ông ở phía sau ra giới thiệu.

"À!" Âu Dương Húc gật gật đầu, cũng không phản ứng nhiều, chỉ ngầm nhéo nhéo ngón tay Ngô Hạo Thiên. "Mời mọi người xếp hàng để kiểm tra!" Ngô Hạo Thiên lạnh giọng nói. Bác hai thì sao chứ? Chính là người đã sai sử Đổng Kiêu với Trịnh Hâm dạy hư Tiểu Húc đúng không? Nói thật, đối với người như vậy, Ngô Hạo Thiên không có một chút hảo cảm gì.

"A, vị đội trưởng này, chúng tôi là thân thích của quân y Âu Dương Húc. Ngài xem có thể châm chước một chút không." Vẻ mặt Âu Dương Hải Đức lấy lòng hỏi.

"Không được, bất kỳ kẻ nào cũng không ngoại lệ!" Ngô Hạo Thiên lạnh mặt trả lời.

"Này, mấy người có muốn kiểm tra hay không hả, không kiểm tra thì đi xuống phía sau đi, đừng làm chậm trễ người khác!" Hai người trẻ tuổi khác đã cởi quần áo, khó chịu nhìn về đám người một nhà đi ra nhận thân nhận thích này.

"A" Nhìn thấy gương mặt âm trầm của Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Hải Đức xấu hổ mang theo người nhà lui về một bên. Sau khi nghiêm túc kiểm tra cho hai người trẻ tuổi xong, Âu Dương Húc chia vật tư cho bọn họ, để họ đi qua phòng 203. Nhìn tất cả đàn ông con trai trong phòng đều chấp nhận kiểm tra, tên mang dép lào và tên mang mắt kính trốn ở góc phòng không dám động đậy.

"Vết thương ở cánh tay và sau lưng anh là thế nào vậy?" Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi cái gã có vẻ mặt dữ tợn trước mặt.

"Này không phải do tang thi cào bị thương, đây là do hai ả tiện nhân kia cào thương." Vừa nói gã mập đó vừa chỉ về phía hai cô gái trong góc phòng, một người mặc bộ đồng phục của làng du lịch còn một người thì là sinh viên mặc quần jean. Theo tay gã chỉ, lập tức ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hai cô gái đó.

"Không không không, chúng tôi không phải là tang thi, là gã, đêm qua gã muốn cưỡng bức tôi. Tôi với chị họ tôi mới cào gã." Cô gái là sinh viên đại học vội vàng giải thích.

"Đúng vậy, là gã, gã muốn khi dễ em họ tôi. Mỗi một lần chúng tôi ra khỏi phòng đi phòng khác tìm thức ăn, gã đều trộm đi theo chúng tôi, chẳng những cướp đồ ăn của chúng tôi, còn, còn luôn ở những chỗ tối quấy rối em họ tôi, ý muốn cưỡng bức nó!" Cô gái mặc đồng phục của làng du lịch cũng vội vàng giải oan cho mình. Nghe được xưng hô chị họ em họ, lại phát hiện hai người là dị năng giả, Âu Dương Húc lập tức đoán được hai cô gái này rất có khả năng chính là người cậu muốn tìm: Lưu Phỉ Phỉ và Trương Lộ.

"Ai, ai theo dõi hai người hả, chỉ là đi ngang qua mà thôi. Em họ cô đúng là lẳng lơ. Là cô ta chủ động câu dẫn tôi." Gã mập vội vàng lên tiếng giải thích.

"Tội phạm cưỡng hiếp à? Ông đây ghét nhất loại người khốn nạn chỉ biết khi dễ phụ nữ mà không có bản lĩnh đi giết tang thi." Âu Dương Húc cầm súng bắn một phát.

"A..." Một phát đạn bắn vỡ đầu, gã mập ngã quỵ trên mặt đất.

"Đinh, chúc mừng ký chủ giết chết một tên tội phạm trước hiếp sau giết đang bị truy nã, khen thưởng 200 tích phân." Hắc hắc, vậy mà là tội phạm giết người, xem ra giết đúng người rồi. Âu Dương Húc ở trong lòng cười sảng.

"A a a..." Nhìn thấy thi thể trên đất, những người sống sót trong phòng 206 thét chói tai.

"Đừng ồn nữa, tất cả nam giới cởi quần áo tiếp nhận kiểm tra, còn không cởi giết ngay lập tức!" Ngô Hạo Thiên quát to một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn năm tên đàn ông con trai còn lại trong phòng.

"Cởi, cởi, tui cởi!" Một ông lớn tuổi hoang mang rối loạn cởi quần và áo.

Một bên khác, cha con Âu Dương cũng cởi quần áo, xếp hàng tiếp nhận kiểm tra. Tên dép lào với tên mắt kính liếc nhau một cái cũng đều cởi quần áo ra xếp hàng ở cuối cùng.

"Vết thương trên người của ông là thế nào?" Kiểm tra tới gần cuối, Âu Dương Húc nhìn miệng vết thương trên cánh tay đã biến thành màu đen của tên mắt kính liền hỏi.

"Không phải việc của mày!" Tên mắt kính vừa nói vừa đẩy Âu Dương Húc ra ý đồ muốn chạy trốn "Đoàng!" Ngô Hạo Thiên một phát bắn trúng gáy giết chết tên mắt kính.

"Gã là người bị lây nhiễm!" Ngô Hạo Thiên tuyên bố với mọi người.

"Còn anh, bả vai anh bị cắn thương, lý do?" Âu Dương Húc nhìn tên dép lào hỏi.

"Đừng, đừng giết tôi, nhà tôi còn vợ còn con, là đám quái vật kia, chúng nó cắn tôi, tôi cũng không có cách nào!" Tên dép lào cuống quýt lùi về sau, cảm xúc dao động mất khống chế khóc rống lên.

"A, người lây nhiễm!" Nghe thấy tên dép lào nói thế, sáu cô gái trong phòng lập tức sợ tới mức trốn hết vào một góc, kéo ra khoảng cách với gã ta.

"Đoàng!" Ngô Hạo Thiên bắn vỡ đầu tên dép lào.

"Tất cả nữ giới cởi áo ngoài và quần, cho phép mặc quần lót và áo lót." Âu Dương Húc nghiêm túc nói.

"Các người, các người đây là xâm phạm nhân quyền, chúng tôi là phụ nữ." Lưu Hân lớn tiếng phản kháng.

"Đúng vậy, chúng tôi là phụ nữ cơ mà!" Âu Dương Lan cũng lập túc tỏ vẻ không phục.

"Không muốn hợp tác kiểm tra, giết ngay lập tức!" Ngô Hạo Thiên chỉa họng súng vào sáu người nữ trong phòng. Tiểu Húc nói có ba người bị lây nhiễm, nói cách khác trong sáu người nữ này có một người bị nhiễm.

"Chị họ!" Lưu Phỉ Phỉ nghiêng đầu nhìn về phía chị họ cô – Trương Lộ.

"Không có gì, chỉ là kiểm tra thôi mà!" Trương Lộ giúp em họ cô cởi áo ngắn tay, bản thân cũng cởi bộ đồng phục. Nhìn hai chị em dẫn đầu đi tới, Âu Dương Húc cẩn thận nhìn hai người từ trên xuống dưới. "Không bị gì cả, hai người tên gọi là gì?"

"À, tôi là Trương Lộ, là nhân viên của làng du lịch suối nước nóng Hải Lãng, em ấy là em họ của tôi Lưu Phỉ Phỉ, là sinh viên năm 3." Trương Lộ lên tiếng đáp lại.

Nghe hai người trả lời, Âu Dương Húc gật đầu, chia cho hai người vật tư. "Mặc quần áo xong thì đi qua phòng 204 ăn đi!"

"Vâng, cám ơn Âu Dương quân y!" Hai chị em gật đầu nói tiếng cám ơn sau đó rời đi. Nhìn thấy hai chị em họ tiếp nhận kiểm tra xong, vợ của Âu Dương Hải Đức và Âu Dương Lan cũng cởi quần áo đi tới. Âu Dương Lan trừng mắt nhìn Âu Dương Húc, trong lòng phản cảm cực độ, có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải cáo mượn hùm sao, dựa dẫm vào một đám tham gia quân ngũ chống lưng?

"Được rồi, hai người cũng mặc quần áo đi qua phòng 204 đi!" Âu Dương Húc cũng phát vật tư giống như thế cho họ.

"Tiểu Húc, ít như vậy, thím hai không đủ ăn, con có thể cho thêm thím hai một bao mì gói được không?" Vợ của Âu Dương Hải Đức mặt dày mày dạn nói.

"Không được, tất cả đều được phát công bằng!" Ngô Hạo Thiên ở bên cạnh trực tiếp từ chối. Nghe Ngô Hạo Thiên nói vậy, bà ta chỉ có thể lôi kéo con gái uể oải đi khỏi.

"Hai người còn lại nếu không cởi đồ, lập tức giết ngay!" Ngô Hạo Thiên nhìn hai cô gái còn lại trong phòng.

"Các người, các người thật khốn nạn, baba của tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn XX, các người dám đối xử với tôi như vậy, baba của tôi sẽ không buông tha các người!" Lưu Hân đối mặt với họng súng đen ngòm của Ngô Hạo Thiên, không tình nguyện mà cởi quần áo, để cho Âu Dương Húc kiểm tra sau đó cầm vật tư rời đi.

"A a..." Lưu Hân vừa đi khỏi, đột nhiên cô gái còn lại hai mắt đỏ ngầu nhào về phía Âu Dương Húc.

"Đoàng..." Ngô Hạo Thiên trực tiếp bắn chết tại chỗ.

"Đinh, chúc mừng ký chủ giải cứu 24 người sống sót, đạt được 2400 tích phân. Giết chết ba tên sắp biến thành tang thi, đạt được 150 tích phân." Âu Dương Húc nghe được âm thanh nhắc nhở này thì hài lòng cong lên khóe miệng.

END CHƯƠNG 63.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play