CHƯƠNG 62: DỊ NĂNG CHỮA TRỊ
Ba ngày sau, đoàn xe Ngô Hạo Thiên đi tới làng du lịch suối nước nóng Hải Lãng.
Vì là làng du lịch nên nơi này tang thi rất nhiều nên đoàn xe không trực tiếp lái xe vào sân mà dừng lại ở ngoài cửa lớn.
Sau khi xe dừng lại, Âu Dương Húc nhìn Ngô Hạo Thiên, "Tang thi nơi này tương đối nhiều, để cho mẹ của em và Trần Đông ở lại trông xe là được, những đội viên khác của tiểu đội ba cũng theo đi đi!"
Vài lần hành động trước đó tiểu đội ba đều không tham gia, nhưng lúc này tang thi trong làng du lịch khá nhiều nên Âu Dương Húc cũng muốn cùng đi theo làm nhiệm vụ.
"Được, để dì, Trần Đông và Chu Hiểu Huy ở lại trông chừng xe, em với Trương Minh tham gia hành động lần này!"
"Ừ!" Âu Dương Húc gật đầu đi theo Ngô Hạo Thiên cùng nhau xuống xe.
"Tiểu Húc, cẩn thận một chút!" Tần Phương không quên dặn dò còn trai mình.
"Vâng, mẹ yên tâm! Con sẽ không xảy ra việc gì!" Âu Dương Húc mỉm cười nhẹ giọng an ủi mẹ mình.
"Âu Dương, cậu nhớ cẩn thận!" Trần Đông không yên tâm nói.
"Trần Đông, coi sóc mẹ của tôi nhé, nếu gặp được tang thi thì lập tức nổ súng. Chúng tôi nghe được tiếng súng sẽ nhanh chóng trở về cứu các người."
"Ừ, tôi biết rồi!" Trần Đông nắm chặt khẩu súng trong tay.
Sau khi mọi người xuống xe lập tức tụ tập lại.
"Tầng một có ba vị trí có tang thi, gồm có: hầm kho ở hướng Đông Bắc, phòng tạp vật ở hướng Tây Bắc và lối thoát hiểm ở giữa tầng một và tầng hai." Âu Dương Húc dùng Tâm Nhãn của mình nhìn xung quanh rồi nói cho mọi người.
"Tiểu đội một đi hầm kho hướng Đông Bắc, tiểu đội hai đi phòng tạp vật hướng Tây Bắc. Những người khác cùng tôi đi tới lối thoát hiểm!"
Nghe Ngô Hạo Thiên sắp xếp, Vương Quân lắc đầu. "Lão đại, anh và chị dâu với cả Trương Minh tổng cộng chỉ có ba người, quá ít. Hay là tiểu đội một điều bớt hai người qua cùng đi chung?"
"Không được, hầm kho hướng Đông Bắc có đến 31 tang thi, các người chỉ có bảy người, đã rất ít rồi." Âu Dương Húc lắc đầu.
"Tiểu Húc nói đúng, nhiệm vụ của tiểu đội một là nhiệm vụ khó khăn, không thể điều chuyển người được."
"Không sao cả, cái đám tang thi đó giống như bị bán thân bất toại vậy, so với tôi còn chậm chạp hơn!" Vương Quân bĩu môi không cho là đúng.
"Vương Quân, bây giờ đã mạt thế được một tháng rồi, tốc độ của tang thi nhanh hơn so với trước đó nhiều. Mọi người không thể khinh địch. Nhớ kỹ, nhất định phải từ xa một phát bắn vỡ đầu, không để cho bọn chúng kịp di chuyển, cũng đừng để bọn chúng tới gần." Ngô Hạo Thiên kiên nhẫn dặn dò.
"Vâng, lão đại!" Vương Quân đáp.
"Đại Siêu, bên chỗ cậu có 28 tang thi, tiểu đội của cậu cũng phải chú ý an toàn."
"Vâng, lão đại yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Lưu Chí Siêu gật đầu nói.
"Được, xuất phát!"
Ngô Hạo Thiên ra lệnh một tiếng, ba tiểu đội lập tức đi theo ba hướng khác nhau, chạy vào cửa chính của làng du lịch suối nước nóng Hải Lãng.
Cầu thang lối thoát hiểm giữa tầng một và tầng hai chỉ có 15 tang thi, số lượng cũng không phải rất nhiều, nhưng phiền phức chính là 15 con tang thi này không tập trung lại với nhau mà không ngừng đi tới đi lui đi lên đi xuống chờ thức ăn xuất hiện.
Đi tới cửa lối thoát hiểm, Ngô Hạo Thiên nhìn có bốn tang thi đang đi đi lại lại ở gần đó, anh nghiêng đầu hai cái ra hiệu cho Trương Minh, Trương Minh lập tức lăn tới đối diện Ngô Hạo Thiên.
Ngay sau đó, Ngô Hạo Thiên và Trương Minh cùng lúc nổ súng, mỗi người hai phát, trực tiếp giải quyết bốn con tang thi.
Sau khi hai người vừa mới giải quyết xong xuôi thì cùng lúc đó phía sau hai người cũng vang lên hai tiếng súng.
Ngô Hạo Thiên và Trương Minh nghiêng người xoay người lại thì thấy Âu Dương Húc vào lúc hai người xuất kích cũng đã giải quyết xong hai con tang thi mai phục ở một góc tối.
Ngô Hạo Thiên gật gật đầu giơ ngón cái với Âu Dương Húc, Trương Minh cũng giơ ngón cái theo, cũng may có chị dâu ở đây, nếu không thì bây giờ lão đại và hắn có khả năng gặp nguy hiểm rồi.
Gật đầu với hai người, ba người thật ăn ý nắm lấy tay vịn cầu thang, cẩn thận từng bước từng bước đi lên tầng trên. Đã giải quyết sáu con, còn lại chín con nữa.
Đi lên tới tầng trên, nhìn thấy có bốn tang thi đang qua qua lại lại trên hành lang, Ngô Hạo Thiên đưa mắt ra hiệu với Trương Minh, Trương Minh gập người đi tới một bên khác của cầu thang. Hai người phối hợp cùng giải quyết bốn tang thi này.
"Ngao ngao..." Tang thi kêu thảm thiết, lập tức khiến cho đồng bọn chú ý.
Lúc này khoảng cách bắn chết khá gần, cho nên dù thính lực đã không còn quá tốt nhưng cũng khiến cho năm con tang thi khác đang ngồi xổm ở ngay cầu thang khác gần đó cảm thấy nôn nao.
Nhìn năm con tang thi đang lắc lư từ cầu thang đi xuống, Ngô Hạo Thiên vội vàng nổ súng bắn chết. Bọn họ hiện tại đang đứng trong góc kẹt, cách đám tang thi đó chỉ có 15 bậc thang, không đến 5 mét, nếu để cho bọn chúng tới gần, có hại tất nhiên là bọn họ.
Ngô Hạo Thiên bắt đầu nổ súng, Âu Dương Húc và Trương Minh cũng nổ súng theo. Dưới sự công kích liên tục của ba người, năm con tang thi đều bị bắn chết ngã xuống đất.
"Đinh, chúc mừng ký chủ thành công giết được 15 tang thi, đạt được 750 tích phân."
"Đinh, chúc mừng ký chủ thành công giết được 28 tang thi, đạt được 1400 tích phân."
"Đinh, chúng mừng ký chủ thành công giết được 31 tang thi, đạt được 1550 tích phân."
Thu được liên tiếp ba tin nhắc nhở của hệ thống, Âu Dương Húc nhẹ nhàng nhếch miệng. "Hai tiểu đội của Vương Quân và Đại Siêu cũng đã săn giết thành công!"
Ngô Hạo Thiên và Trương Minh nghe Âu Dương Húc nói vậy thì cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Đinh, hệ thống nhắc nhở. Đồng bạn của ký chủ có hai người cảm nhiễm virus tang thi sơ cấp. Mau nhanh đi cứu viện, mau nhanh đi cứu viện."
Âu Dương Húc nghe tiếng nhắc nhở này thì mặt mày trắng bệch. "Không tốt, có người bị thương!"
"Cái gì?" Ngô Hạo Thiên và Trương Minh nghe được tin này thi vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Trương Minh, cậu nhanh chóng đi lên tầng hai, chặn kín phòng 206. Trong phòng 206 có 28 người sống sót, có ba người bị lây nhiễm, không thể làm cho họ rời khỏi phòng. Nếu ai dám phản kháng, cậu liền nổ súng dọa bọn họ."
"Vâng, chị dâu!" Trương Minh gật đầu đi lên tầng hai.
Còn Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc vội vàng chạy xuống tầng một.
"Lão đại, bên này của chúng tôi đã giải quyết xong!" Ngô Hạo Thiên vừa mới xuống lầu thì gặp tiểu đội của Lưu Chí Siêu.
"Không có ai bị thương chứ?" Tầm mắt Ngô Hạo Thiên đảo qua mọi người.
"Không có!" Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không sao.
"Mọi người mau đi lên tầng hai, trông chừng những người sống sót ở phòng 206, phòng 209 và 218 mỗi phòng đều có ba tang thi, mọi người thuận tiện giải quyết luôn đi." Âu Dương Húc báo.
"Vâng!" Lưu Chí Siêu mang theo tiểu đội hai của hắn đi lên lầu.
Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc quay đầu tiếp tục đi về phía trước, đi tìm tiểu đội một của Vương Quân. Cuối cùng đi tới chỗ rẽ phía hành lang, hai người liền thấy tiểu đội của Vương Quân đang mặt mày ủ rũ.
Nhìn một đám bảy người cúi thấp đầu, vẻ mặt bi thương, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện.
"Xảy ra chuyện gì?" Ngô Hạo Thiên đanh mặt hỏi.
Đôi mắt Vương Quân đang mờ mịt ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc thì hơi hơi sáng lên.
"Lão đại, anh bắn chết tôi đi!" Vương Quân chạy tới trước mặt Ngô Hạo Thiên.
"Tại sao?" Ngô Hạo Thiên nhìn chằm chằm Vương Quân hỏi.
"Tôi, tôi bị thương!" Vương Quân nâng lên cánh tay bị tang thi cào trúng.
Nhìn miệng vết thương đang biến thành màu đen, Ngô Hạo Thiên hơi nheo mắt lại.
"Lão đại, anh bắn chết tôi đi. Tôi không muốn làm tang thi, tôi không muốn làm quái vật." Mắt Vương Quân đỏ lên lớn tiếng kêu.
"Không, Vương đội trưởng là vì cứu tôi nên mới bị thương, muốn giết cứ giết tôi đi!" Lý Dũng nói xong thì đứng chắn trước mặt Vương Quân.
"Cút cho ông, cậu không bị tang thi cào trúng, giết cậu làm quái gì?" Vương Quân nói xong đẩy người ra.
"Còn ai bị thương nữa?" Âu Dương Húc vừa nói tầm mắt vừa đảo qua những người trước mặt.
"Tôi..." Một đội viên khác đứng dậy nói.
"Vương Quân, trước khi đi tôi đã nói thế nào? Nói cậu chú ý cẩn thận, không cần khinh địch. Cậu hoàn toàn không đem lời nói của tôi để trong lòng đúng không?" Ngô Hạo Thiên nhìn Vương Quân khiển trách.
"Vâng, là tôi khinh địch, là tôi không đem lời nói của lão đại để trong lòng, là sai lầm của tôi. Lão đại anh giết tôi đi, đừng giết Triệu Thiết Trụ, mẹ của cậu ta còn chờ cậu ta trở về nhà!" Vương Quân nhìn Triệu Thiết Trụ bên cạnh nói.
"Không, tôi cũng bị tang thi cắn trúng. Đội trưởng, anh giết tôi đi! Tôi không muốn làm quái vật, không muốn làm tổn thương các anh em, cũng không muốn làm tổn thương tới người thân của mình." Triệu Thiết Trụ lắc đầu một lòng muốn chết.
"Vương Quân, nâng cánh tay lên." Âu Dương Húc lên tiếng.
"Vâng!" Vương Quân gật đầu nâng cánh tay bị cào trúng lên.
"Hạo Thiên, đè chặt vai của cậu ấy, đừng để cậu ấy nhúc nhích!"
"Được." Ngô Hạo Thiên nghe lời làm theo.
Âu Dương Húc lấy một chén nước từ trong không gian ra rồi nắm lấy cánh tay của Vương Quân, lấy nước đổ vào miệng vết thương của Vương Quân.
"A, đau, đau a..." Vương Quân đau kêu ra tiếng, cảm thấy như bị xẻo thịt đau thấu tim gan.
Không bao lâu sau, một đống thịt đen và máu đen ghê tởm từ miệng vết thương của Vương Quân rớt xuống, miệng vết thương của Vương Quân như kỳ tích khép lại.
"Làm sao, làm sao có thể?" Vương Quân trợn mắt kinh ngạc nhìn vết thương đã khép lại của mình.
Hắn nhớ rõ chị dâu đã từng nói qua, chỉ cần bị tang thi cắn trúng hoặc cào trúng thì chẳng những sẽ bị cảm nhiễm virus tang thi mà ngay cả vết thương cũng sẽ vĩnh viễn không thể khép lại! Nhưng hiện tại, miệng vết thương của hắn lại, lại có thể khép lại rồi?
"Đem cậu ta ấn xuống đất, đừng để cậu ta nhúc nhích!" Âu Dương Húc nhìn các chiến sĩ phía sau Trương Thiết Trụ.
"Vâng!" Các chiến sĩ lập tức đi lên ấn Triệu Thiết Trụ xuống đất.
Triệu Thiết Trụ bị cắn ngay cổ nên các chiến sĩ ấn chặt đầu cậu ta và thân mình, tứ chi để cậu ta không thể động đậy.
Cùng một phương pháp, Âu Dương Húc dùng Dược Tuyền rửa sạch miệng vết thương của cậu ta, sau đó miệng vết thương của Triệu Thiết Trụ cũng kỳ tích khép lại.
"Chị dâu, nước này là nước gì mà hay như vậy thế?" Vương Quân mở to mắt tò mò nhìn Âu Dương Húc.
"Đây là một dị năng khác của tôi, dị năng chữa trị, chuyên trị virus tang thi." Âu Dương Húc lại đưa cho Vương Quân và Triệu Thiết Trụ mỗi người nửa ly nước Dược Tuyền.
"Hai người mỗi người uống nửa ly đi! Miễn cho độc chưa khỏi hoàn toàn."
"Vâng!" Hai người nhanh chóng nhận lấy, mỗi người lại uống nửa ly nước Dược Tuyền.
"Chị dâu, cậu đúng là cứu tinh của chúng tôi!"
"Đúng vậy, chị dâu, lần này nhờ có cậu hết, mạng của Triệu Thiết Trụ tôi sau này chính là của cậu." Triệu Thiết Trụ nghiêm túc nói.
"Mọi người đều là đồng đội, anh em tốt của nhau. Tôi cứu cậu là chuyện đương nhiên." Âu Dương Húc nói.
"Đúng đúng đúng, Vương Quân tôi về sau cũng là người của chị dâu, có việc nặng việc bẩn gì cậu cứ sai tôi làm là được."
Âu Dương Húc nghe vậy thì mỉm cười. "Dẹp, tôi có Ngô Hạo Thiên là đủ rồi, mới không cần tên ngu xuẩn như cậu."
Vương Quân nghe thế liền cười vui vẻ, các chiến sĩ khác cũng đều cười theo.
"Lần sau mọi người gặp phải tang thi thì nhất định phải cẩn thận, dị năng của Tiểu Húc chỉ là sơ cấp. Nếu mọi người bị tang thi cấp cao hơn cào trúng hay cắn trúng thì Tiểu Húc cũng không có cách để cứu mọi người!" Ngô Hạo Thiên nghiêm mặt cảnh báo.
"Vâng, chúng tôi đều nhớ kỹ!" Mọi người gật đầu nói.
END CHƯƠNG 61.