CHƯƠNG 124: NGƯỜI ĐÀN ÔNG HỢP KHẨU VỊ
Thấy Phương Thiên Nhai đổ hết đồ vật trong ba lô của mình ra, Lôi Chân nhíu nhíu mày.
"Sao hả, tôi chỉ có như vậy thôi, tôi đã lấy ra hết rồi đó!" Phương Thiên Nhai nhìn người đàn ông mà đáng thương hề hề nói.
"Được rồi, vậy năm cân đi!" Lôi Chấn gật đầu, miễn cưỡng đồng ý với hắn.
"Vậy cám ơn!" Phương Thiên Nhai nói tiếng cám ơn với y rồi cúi đầu đem hai khối ngọc thạch cất vào ba lô của mình.
"Chờ một chút!" Lôi Chấn duỗi tay kéo tay Phương Thiên Nhai.
Thật ra Lôi Chấn vốn muốn kéo cánh tay nhưng lại trùng hợp kéo trúng bàn tay của hắn. Y cảm nhận được xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay mình, Lôi Chấn càng ngạc nhiên và hoảng hốt, nói thật, y thật sự không thể tưởng tượng được làn da của một người đàn ông lại có thể tốt đến như này.
"Thế nào, cảm giác cũng không tệ lắm đúng không? Trước khi mạt thế tôi thường xuyên bôi kem dưỡng da tay đấy." Phương Thiên Nhai mỉm cười chớp chớp mắt nhìn y.
"Xin, xin lỗi." Lôi Chấn nghe vậy cuống quít thả tay ra, y cầm lấy một bao mì ăn liền bỏ trở về ba lô của Phương Thiên Nhai.
"Sao hả, thấy tôi xinh đẹp như hoa nên giảm giá cho tôi à?" Thấy hành động bỏ lại một túi mì ăn liền của y, Phương Thiên Nhai buồn cười hỏi.
"Để lại một ít, mắc công cậu đói bụng."
Nghe vậy, Phương Thiên Nhai nhướng mày: "Tuy là anh hơi mặt than nhưng vẫn là người tốt."
"..." Tên nhóc này khen người như thế sao?
"Này, hai mươi mấy rồi, có bạn gái chưa?" Phương Thiên Nhai kéo lại khóa ba lô rồi cười hỏi.
"Chưa có." Không thích phụ nữ thì làm gì có bạn gái?
"Không phải chứ? Nhìn anh chắc cũng sắp 30 tuổi rồi mà vẫn còn chưa có bạn gái, thật là đáng tiếc." Phương Thiên Nhai vừa nói vừa giơ tay lên vỗ vỗ vào gương mặt có chút lãnh khốc của y.
Lôi Chấn duỗi tay kéo xuống tay của hắn rồi nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Một đôi mắt như thủy tinh đen tuyền nhìn chằm chằm hắn.
Liếc thấy người đàn ông nheo lại đôi mắt, cứ thế thẳng thắng nhìn chằm chú vào mình, Phương Thiên Nhai cười: "Nè, không phải là anh thích đàn ông chứ?"
"Cậu đoán xem?" Đáy mắt nhiễm vài phần ý cười, người đàn ông nhàn nhạt nói.
"Cái này cũng không dễ đoán, nếu không thì anh cho tôi hôn anh một cái để tôi giám định một chút xem. Nếu anh thích đàn ông, khi tôi hôn anh thì anh nhất định sẽ có cảm giác!" Phương Thiên Nhai mỉm cười.
Nghe vậy, Lôi Chấn nhấp nhấp môi, chưa nói đồng ý lại cũng không phản đối, chỉ là ánh mắt không tự giác mà dừng trên đôi môi của Phương Thiên Nhai, y gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi màu hồng nhạt đối phương.
Phương Thiên Nhai thấy y không nói gì liền vui vẻ: "Anh không nói lời nào thì tôi coi như anh đồng ý nhé."
Phương Thiên Nhai giơ tay kéo đầu của y xuống rồi trực tiếp hôn lên một cách nhiệt tình, y cảm nhận được đầu lưỡi của hắn linh hoạt xen vào trong khoang miệng của y, Lôi Chấn lập tức hấp duyện môi lưỡi của hắn, quên mình đáp lại.
Hôn một lúc sau, hai người đều thở hồng hộc hổn hển nửa ngày, Phương Thiên Nhai chưa đã thèm mà liếm liếm môi, hắn cười nhéo nhéo mặt y: "Nếm cũng không tệ lắm."
Lôi Chấn híp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười của Phương Thiên Nhai. Y hơi chần chờ một lúc, sau đó lại một lần nữa giữ chặt cái ót của hắn mà hôn lên.
Lúc này đây, Lôi Chấn hôn khá bá đạo, hôn đến mức làm cho hắn trời đất quay cuồng.
Chờ đến khi Phương Thiên Nhai tỉnh thần lại thì đã bị người đàn ông ôm đến trên giường, hắn nhìn y đè lên người mình hôn lấy hôn để liền khanh khách người không ngừng: "Anh muốn làm gì hả?"
"Nếu tôi nói, lần đầu tiên nhìn em thì đã thích em rồi, em có cảm thấy tôi đang lừa em không?"
"Sẽ không nha, tôi lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, đương nhiên là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở." Phương Thiên Nhai nói như thể đúng rồi.
"Em đúng là tự luyến mà." Lôi Chấn khẽ cười rồi hôn lên khóe miệng của hắn.
"Sao nào, muốn làm tình với tôi à?" Phương Thiên Nhai xoa mái tóc ngắn mềm cứng vừa phải của y rồi cười hỏi.
"Em không muốn sao?" Lôi Chấn cười, y nhướng mày nhìn vưu vật trong lòng ngực mình.
"Muốn nha, có điều tôi sợ kỹ thuật của anh quá tệ, làm cho tôi bị thương đấy." Phương Thiên Nhai chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn y.
Phong lưu khoái hoạt là chuyện tốt, chẳng qua hắn không muốn một tên Lăng đầu thanh* bạo cúc mình.
(*Lăng đầu thanh: Là một từ nói về người nào đó làm việc không có đầu óc hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái của sự việc mà đã hành động mù quáng và bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.)
Hơn nữa, tên trước mắt này vô cùng có khả năng là tay non, bởi vì khi hôn nhau, Phương Thiên Nhai cảm giác kỹ thuật hôn môi của đối phương không hề cao siêu.
Nghe vậy, Lôi Chấn nhăn nhăn mày, y từ trên giường bò dậy rồi bắt đầu ở một bên tìm kiếm thứ gì đó trong một cái thùng rách.
"Anh tìm gì thế?" Phương Thiên Nhai dùng tay gác đầu, nhìn người đàn ông không đầu không đuôi quăng ra một đống lớn bàn chải đánh răng, xà bông, khăn lông, hắn khó hiểu chớp chớp mắt.
"Cần mấy thứ này đi!" Rốt cuộc tìm được thứ mình muốn, Lôi Chấn như hiến vật quý mà đưa lên cho Phương Thiên Nhai.
Thấy người đàn ông đưa lại đây một lọ bôi trơn và một hộp áo mưa, Phương Thiên Nhai không khỏi nhướng mày: "Không tệ, nhà của anh đúng là muốn cái gì thì có cái đó ha?"
Được hắn khen ngợi, Lôi Chấn cười rồi bò lên trên giường, lại một lần nữa nhiệt tình hôn môi hắn.
Phương Thiên Nhai ôm lấy đầu y, hắn cũng không thèm làm ra vẻ nữa mà rừng rực chủ động đáp lại cái hôn của y, triền triền miên miên trên giường.
Lăn lộn cả buổi sáng, vào giữa trưa, người đàn ông nấu mì cho hắn, Phương Thiên Nhai không khách sáo ăn sạch, sau khi ăn xong, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi liền ngủ một giấc ở nơi này luôn.
Một giấc ngủ dậy đã là 3 giờ chiều, Phương Thiên Nhai lăn lóc bò dậy, hắn xoa xoa cái eo đau nhức của mình rồi lấy quần áo tròng vào.
Lôi Chấn đi vào phòng thấy người đã ăn mặc chỉnh tề thì lập tức bước nhanh đến.
"Thiên Nhai, ăn cơm chiều rồi hẵng đi!"
"Thôi, anh tha cho tôi đi, anh lại nấu mì nữa thì cho dù tôi bị đói cũng không muốn ăn lần thứ hai đâu."
Nếu không phải do buổi sáng bị lăn lộn quá tàn nhẫn nên mới quá đói, chứ nếu không thì đánh chết hắn cũng không ăn mì gói khó nuốt như này đâu.
Lôi Chấn áy náy nhăn nhăn mày: "Buổi tối để anh nói Tâm Tâm nấu cơm cho em ăn, em ấy nấu ăn ngon lắm."
Hu hu, lần đầu tiền xuống bếp nấu cơm cho người mình thích nhưng lại được đánh giá như vậy, thật là làm cho y thất vọng quá đi thôi!
"Không cần, tôi về đội ngũ ăn cũng được, bên chỗ chúng tôi thứ gì cũng có."
Vừa nói, Phương Thiên Nhai vừa xách ba lô của mình lên.
Hắn cảm thấy hình như ba lô của mình nặng hơn rất nhiều, Phương Thiên Nhai nhướng mày, sau đó hắn khéo khóa ba lô rồi đổ tất cả mọi thứ trong ba lô ra đất.
"Đây là..." Nhìn thấy ngoài năm khối ngọc thạch còn có một đống lớn trang sức bằng ngọc thạch với cả năm cân vật tư của mình, sắc mặt Phương Thiên Nhai bỗng trầm xuống.
"Em, không phải em thích ngọc sao? Cho nên anh mới..."
"Đại ca, anh cho là tôi đi bán à? Xong việc rồi thì đưa phí dịch vụ sao?" Phương Thiên Nhai vung tay lên làm cho ba lô bị hất văng ra đất.
Mẹ nó, thứ gì chứ, cho rằng ông đây là ai hả?
"Thiên Nhai, em đừng nóng giận mà." Thấy Phương Thiên Nhai muốn đi, Lôi Chấn vội vàng lôi kéo tay hắn lại.
"Buông ra!" Phương Thiên Nhai trừng mắt, bực bội nhìn y.
"Thiên Nhai, không phải như em nghĩ đâu. Anh đưa ngọc thạch cho em vì anh biết em thích, là bởi vì anh muốn tặng quà cho người mà anh thích, muốn cho em niềm vui bất ngờ, anh, anh thật sự không có ý gì khác cả."
Nhìn vẻ mặt nôn nóng giải thích của y, Phương Thiên Nhai chỉ nhấp nhấp môi không nói gì.
"Thiên Nhai, em phải tin anh. Bởi vì anh thích em, vì thích em cho nên mới muốn tặng đồ cho em, vì thích em nên mới nấu mì cho em ăn. Em biết không, anh lớn chừng này rồi mới lần đầu tiên nấu cơm cho người khác, anh, anh còn làm cho nhà bếp suýt chút nữa cháy luôn!" Nói đến đây, Lôi Chấn lộ ra vẻ mặt tủi thân.
"Ý của anh là tôi không biết tốt xấu không biết khen anh lần đầu tiên nấu mì, cũng không biết mang ơn đội nghĩa anh đúng ko?"
"Không không không, không phải vấn đề của em, là do anh nấu khó ăn quá, em đừng giận mà."
"Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi cần phải đi về." Dứt lời, Phương Thiên Nhai rút tay mình lại.
"Vậy, em không giận chứ?" Lôi Chấn cẩn thận nhìn chằm chằm Phương Thiên Nhai hỏi.
"Đừng nói nhiều nữa, bỏ ngọc thạch vào ba lô lại cho tôi, vật tư thì anh để lại, coi như là tôi tặng cho anh đi."
"Ừm, được." Lôi Chấn gật đầu, sau đó y nghe lời mà cất ngọc thạch vào ba lô cho Phương Thiên Nhai.
Phương Thiên Nhai đeo ba lô nặng trĩu lên vai xong rồi cất bước đi ra ngoài.
Lôi Chấn đưa người đến cửa rồi sau đó luyến tiếc ôm hôn hắn hơn nửa ngày mới buông ra.
"Thiên Nhai, em ở đâu để ngày mai anh đi tìm em!"
"Tôi ở bên quân bộ lận, anh vào không được đâu, để tôi đi tìm anh là được." Bên quân bộ không phải là nơi ai đều có thể đi vào cả.
"Ờm, vậy, vậy anh chờ em!" Lôi Chấn gật đầu.
"Ừ." Phương Thiên Nhai sờ sờ gương mặt cương nghị tuấn mỹ của y rồi mới rời đi.
Về tới nhà, Phương Thiên Nhai lập tức bị Âu Dương Húc mời vào trong phòng.
"Đi đâu vậy? Cơm trưa cũng không về ăn?"
"Hì hì hì, ai mà không có sự riêng tư chứ." Phương Thiên Nhai chớp chớp mắt, cho cậu một ánh mắt "cậu hiểu mà".
"Sao, thế nào, rù quến được người đàn ông nào à?" Thấy Phương Thiên Nhai cả người xuân sắc, Âu Dương Húc liền đoán được tên này nhất định đã làm chuyện xấu gì rồi.
"Gặp được một người rất hợp gu nên làm với anh ta thôi." Nghĩ đến người đàn ông ngốc ngốc đó, Phương Thiên Nhai nhàn nhạt mỉm cười.
"Ha ha ha, nếu là dị năng giả thì cậu có thể mang y về đội ngũ, tôi nhiệt liệt hoan nghênh nha, đương nhiên nếu là người thường thì cậu cũng có quyền lợi mang theo người nhà."
"Cái gì người nhà chứ, chỉ chơi chơi thôi mà, với lại tên kia là phó đoàn trưởng của đoàn dị năng Liệt Diễm, làm sao dễ dàng kéo lại đây được!"
Nghe xong, Âu Dương Húc cười: "Việc này đối với Phương thiếu gia phong hoa tuyệt đại có gì khó khăn chứ?"
"Ha ha ha, không thể nói vậy được, người với người còn phải xem duyên phận, nếu như tôi với anh ta không duyên không phận mà tôi cưỡng ép anh ta vào đội ngũ của chúng ta thì cũng không thú vị gì, dưa xanh hái không ngọt mà."
"Sao, thế nào, nhanh như vậy mà đã không đủ tự tin với sức quyến rũ của bản thân rồi à?"
"Thật ra cũng không phải, chỉ là không muốn bị trói buộc thôi." Vì một thân cây mà từ bỏ nguyên cả khu rừng, đây không phải là hành vi sáng suốt đâu.
"Ha ha ha, thằng nhóc cậu cũng lăng nhăng thật đó, kiềm chế chút đi, đừng để mình bị người ta bạo cúc đấy." Âu Dương Húc ấm áp nhắc nhở hắn.
"Yên tâm đi, tôi chính là cao thủ tình trường mà." Đối với phương diện này, Phương Thiên Nhai vẫn rất tự tin.
"Vậy, chúc cậu may mắn!"
"Mượn ngài cát ngôn!" Phương Thiên Nhai cười cười rồi xoay người đi khỏi.
END CHƯƠNG 124.