CHƯƠNG 125: DỊ NĂNG GIẢ PHỤ TRỢ
Hai ngày sau, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc cùng đi dạo chợ đen.
"Anh có biết đoàn dị năng Liệt Diễm không?" Âu Dương Húc vừa đi vừa hỏi người đàn ông bên cạnh mình.
"Nghe bác ba nói đoàn dị năng Liệt Diễm là đoàn đội dị năng lớn nhất trong căn cứ, có hơn hai trăm người, thực lực rất mạnh. Hơn nữa, đoàn trưởng cũng là người truyền thừa của một thế gia võ thuật gia, thân thủ rất khá."
"Vậy còn phó đoàn trưởng thì sao? Anh biết không?" Âu Dương Húc chớp chớp mắt lại hỏi.
"Phó đoàn trưởng tên Lôi Chấn, nghe nói là quân nhân xuất ngũ, là dị năng giả cấp một hệ Lôi."
"Tên nhóc Phương Thiên Nhai này đúng là may mắn, tìm được một người đáng tin cậy thế này!" Âu Dương Húc không ngờ tên nhóc này lại có thể tìm được một người đàn ông có thực lực không tệ.
"Ánh mắt của cậu ta luôn rất chuẩn mà."
Nghe anh nói xong, Âu Dương Húc không tự chủ được mà bĩu môi: "Đúng đó, người đầu tiên mà cậu ta để ý chính là anh còn gì, chỉ tiếc là anh không thèm phản ứng người ta!"
"Ha ha ha..." Thấy người yêu ghen bậy ghen bạ làm cho tâm tình Ngô Hạo Thiên rất tốt, anh rất thích nhìn dáng vẻ Tiểu Húc nhà anh quan tâm đến anh.
"Tò mò ghê, không biết Lôi Chấn trông như thế nào." Âu Dương Húc nhăn nhăn mũi, lòng bà tám khó mà kiềm chế được.
"Thật ra em có thể đoán được mà! Phương Thiên Nhai khá thích những người có vóc dáng cao lớn, gương mặt thì cương nghị góc cạnh có dáng vẻ của quân nhân, kiểu người đàn ông nam tính cứng rắn mạnh mẽ giống như anh và Thiết Minh đấy."
"Bớt tự luyến đi, anh cho rằng người ta không phải anh thì không được à, lại còn tìm người giống như anh nữa chứ? Em mới không tin đâu!" Âu Dương Húc dĩ nhiên sẽ không tin anh nói rồi.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cậu, Ngô Hạo Thiên cũng không nói gì thêm.
"Ồ, đằng trước có bán đồ trang điểm kìa, qua xem thế nào." Âu Dương Húc thấy có sạp bán đồ dùng dành cho phụ nữ nên lôi kéo Ngô Hạo Thiên đi qua.
Ngô Hạo Thiên nhìn cậu đứng đó lựa lựa chọn chọn một đống lớn đồ trang điểm rồi còn cò kè mặc cả với người bán hàng thì nhướng mày.
"Tiểu Húc, đâu cần mua nhiều như vậy chứ?" Tuy rằng trong đội có không ít phụ nữ nhưng cái kiểu muốn bao cả sạp này của cậu đúng là làm cho Ngô Hạo Thiên có hơi đau đầu.
"Không được, phải mua nhiều một chút, hai ngày nữa là đi Cảnh Thành rồi, em còn phải mua tặng cho mẹ và em gái của anh nữa." Âu Dương Húc nghiêm túc nói.
Nghe xong, Ngô Hạo Thiên bỗng thấy trong lòng ấm áp, thì ra người yêu mua đồ trang điểm không phải chỉ muốn đưa cho những người phụ nữ trong đội mà còn chuẩn bị cả phần cho mẹ và em gái của anh.
"Sao nào, chuẩn bị lễ ra mắt cho mẹ chồng và em chồng à?" Ngô Hạo Thiên nhìn cậu rồi dịu dàng hỏi. Anh nghĩ thầm: Tiểu Húc đúng là quá chu đáo!
"Đúng vậy, ai lại đi hai tay không trong lần đầu tiên gặp nhau chứ." Âu Dương Húc gật gật đầu đáp.
Nếu sau này phải làm người một nhà rồi thì cũng phải lấy lòng mẹ chồng một chút. Sau một phen cò kè mặc cả, Âu Duơng Húc lấy bảy cân lương thực mua bốn hộp quà đồ trang điểm và một đống lớn chai lọ bình mỹ phẩm dưỡng da, làm cho cả ba lô của cậu và Ngô Hạo Thiên chất đầy ắp đồ.
Sau khi đeo ba lô lên, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đang định rời đi thì lại có ba người đi tới trước mặt.
"Quào, người anh em nhìn đẹp trai thật đấy." Chu Dũng bắt gặp Âu Duơng Húc ở đối diện thì ánh mắt sáng ngời, cả đôi mắt hận không thể tham lam ve vuốt da thịt của Âu Dương Húc.
"Ha hả, xem ra ông rất thưởng thức tôi nhỉ?"
Người đàn ông đối diện mỏ chuột tai khỉ, vẻ mặt đáng khinh, sao Âu Dương Húc không nhìn ra tâm tư dơ bẩn của ông ta được? Chẳng qua dị năng của người này lại làm cho Âu Dương Húc cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Thế mà là dị năng giả phụ trợ cấp một? Chẳng lẽ dị năng giả phụ trợ Chu Dũng ở An Dật Thành mà Mạc Kiêu nói, chính là người này hay sao?
"Đúng đấy, đẹp trai như người anh em đây đúng là phải được thưởng thức mới đúng. Đi nào, đi chơi với anh trai nào, sẽ không thiếu đồ tốt cho cậu đâu." Vừa nói xong, Chu Dũng duỗi tay muốn kéo cánh tay của Âu Dương Húc nhưng lại bị Ngô Hạo Thiên bắt được.
"A, cậu, cậu làm gì hả?" Cảm thấy cánh tay mình bị mạnh mẽ cứng rắn bắt lấy làm cho Chu Dũng sợ hãi kêu lên.
"Cút!" Ngô Hạo Thiên hất tay đối phương ra, ý bảo người đối diện cút đi được rồi đấy.
Đáng chết, nếu không phải đây là địa bàn của bác ba thì anh đã làm thịt tên khốn dám để ý đến Tiểu Húc rồi.
"Cái tên không đầu óc ở đâu tới hả, việc của người trong đoàn dị năng Liệt Diễm mà cũng dám xen vào à?" Tên đàn em đi theo phía sau Chu Dũng không sợ chết mà trừng Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên híp híp mắt, anh lạnh lùng nhìn đối phương, đáy mắt đầy sương lạnh. Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo đến kết băng và khí tràng cường đại của anh làm cho tên đàn em co rụt người lại, khí thế lập tức tụt xuống nửa cây.
"Khốn kiếp, không nhìn xem Chu Dũng tao là ai à, việc riêng của tao mà mày cũng dám xen vào, mày đến tìm chết à?" Thấy Ngô Hạo Thiên cứ cản trở việc tốt của mình, Chu Dũng lớn tiếng kêu la.
Chu Dũng cứ thế gây ầm í náo động làm cho hai bên có vài người trong đoàn dị năng Liệt Diễm cũng nhảy vào hỗ trợ, ngoài ra những người sống sót khác và những chủ sạp cũng đều buông việc trong tay xuống mà xoay qua phía bên này hóng hớt.
"Ôi dào, đó không phải là ngài Chu sao? Hai người bọn họ là người ở nơi khác mới đến không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với bọn họ được không." Người phụ nữ bán đồ trang điểm cho Âu Dương Húc trước đó chạy tới, vội vàng nói đỡ cho hai người.
"Chị Lý, chuyện này chị đừng xen vào, hôm nay tôi mà không chỉnh đốn thằng khốn mắt cao hơn đầu này thì nó sẽ không biết đoàn dị năng Liệt Diễm của chúng tôi lợi hại đến cỡ nào." Vừa nói xong, Chu Dũng móc ra khẩu súng lục của mình rồi nhắm họng súng vào Ngô Hạo Thiên.
Nhìn họng súng đen nhánh đó mà Ngô Hạo Thiên khinh thường hừ ra tiếng.
Bây giờ anh đã là hậu kỳ cấp năm, thứ đồ chơi như súng này sớm đã không thể nào làm tổn thương anh được nữa! Buồn cười, tên này còn tưởng mình có súng thì ghê gớm lắm chắc?
"Ôi đừng đừng đừng mà, có chuyện gì thì từ từ nói, còn không mau xin lỗi ngài Chu đi?" Vẻ mặt chị Lý lo lắng mà nghiêng đầu nhìn hai người Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc.
"Chị, cám ơn ý tốt của chị, có điều loại người này không dạy dỗ thì không được, chúng ta đứng qua một bên đi." Âu Dương Húc vừa nói vừa kéo chị Lý kia qua một bên.
"Người ta có súng đấy, cậu không sợ bạn của cậu bị người ta đánh chết sao?" chị Lý hoang mang nhìn Âu Dương Húc hỏi.
"Ha ha ha, không sao đâu, anh ấy da dày thịt béo, đánh không chết được." Âu Dương Húc nhẹ nhàng mỉm cười đáp.
Nhưng vẻ mặt nhẹ nhàng thư thái của Âu Duơng Húc cũng không làm cho chị Lý và những người sống sót khác đang xem náo nhiệt cũng thấy nhẹ nhàng như thế được.
"Ê nhóc, chỉ cần mày quỳ dưới đất học con chó sủa ba tiếng rồi lại dập đầu nhận sai với tao thì hôm nay tao sẽ đại phát từ bi mà tha cho mày, nếu không thì đừng trách tao không biết nặng nhẹ."
Ngô Hạo Thiên nghe Chu Dũng nói vậy thì hừ lạnh: "Tôi đã cho ông cơ hội làm người nhưng ông lại không đi, vậy thì ông cũng đừng trách tôi không khách sáo với ông đấy!"
Vừa nói xong, còn chưa đợi được Chu Dũng nổ súng thì Ngô Hạo Thiên đã vươn tay lên, một đạo lôi điện màu tím bay thẳng qua bổ vào người Chu Dũng.
"Á..." Chu Dũng chỉ cảm thấy một vầng sáng chói lóa xẹt qua trước mặt mình, tiếp đó là một trận đau đớn, đau đến xuyên thấu tim.
"A, anh Chu?" Thấy nửa cánh tay phải còn đang cầm khẩu súng lục của Chu Dũng rơi trên mặt đất, đám đàn em phía sau hoảng sợ hét lên.
"Giết nó, giết nó cho tao!" Chu Dũng ôm lấy cánh tay không ngừng đổ máu của mình mà gào rống.
Ngô Hạo Thiên nhíu nhíu mày nhìn năm tên đàn em đang nhào về phía anh, đầu ngón tay anh chuyển động, một vòng sáng chói mắt xuất hiện làm cho năm người cùng lúc bị đánh bay ra ngoài.
"Thật là lợi hại!" Thấy năm người cùng lúc bị bay ngược ra ngoài văng xa tận ba mét rồi bị đập mạnh té ngã trên đất ói cả máu, mọi người đều ngạc nhiên bàn tán.
"Người đó là ai vậy? Sao lại lợi hại như thế, ngay cả người trong đoàn dị năng Liệt Diễm cũng không phải là đối thủ của anh ta."
"Đúng vậy, người này ở đâu tới thế? Lợi hại quá đi."
"Nhìn anh ta ăn mặc sạch sẽ gọn gàng như này, nhất định có địa vị không nhỏ."
"Đúng đó, trước đó bọn họ còn mua hết tất cả đồ trang điểm của chị Lý mà."
Sau khi Ngô Hạo Thiên ra tay, những người sống sót xung quanh cũng sôi nổi bàn tán xôn xao thân phận của Ngô Hạo Thiên.
"Xem ra bên kia đã đánh xong rồi, tôi phải đi đây." Âu Dương Húc cười cười với chị Lý đã nhìn đến ngây ngốc rồi cất bước đi đến bên cạnh Ngô Hạo Thiên.
"Đi thôi." Âu Dương Húc chớp chớp mắt với Ngô Hạo Thiên, ý bảo phải đi.
"Được." Ngô Hạo Thiên gật đầu, anh nắm lấy tay Âu Dương Húc muốn đi khỏi chỗ này.
"Sao lại thế này?" Ngô Hạo Thiên thấy cả một đội binh lính chạy tới thì nhăn mặt lại.
Vốn là không muốn để cho bác ba biết, có điều xem ra không thể giấu được rồi.
"Trưởng quan, bọn họ ức hiếp người trong đoàn dị năng Liệt Diễm của chúng tôi."
"Đúng thế, bọn họ còn sử dụng dị năng chặt đứt cánh tay của anh Chu." Nhóm đàn em trong đoàn dị năng lập tức lên tiếng kể lể.
"Các người thật to gan! Dám ở trong căn cứ công khai đánh nhau à?" Một tiểu đội trưởng vênh mặt hất hàm sai khiến chất vấn Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc.
"Trong căn cứ không cho giết người, chúng tôi cũng không hề giết người, anh hung dữ cái gì hả?" Âu Dương Húc khó chịu hét lại.
"Cho dù không có giết người nhưng cũng không được phép đánh nhau, huống hồ các người còn đánh người ta tàn phế! Giao nộp phạt tiền ngay, hai mươi cân lương thực, nếu không thì các người rời khỏi căn cứ ngay cho tôi."
"Chúng tôi có lương thực đấy, nhưng sẽ không giao cho anh, còn việc anh muốn đuổi chúng tôi đi à, sợ là anh không có quyền quyết định đâu."
"Cậu, cậu nói cái gì?" Tên tiểu đội trưởng buồn bực trừng mắt nhìn Âu Dương Húc hoàn toàn không thèm để hắn ta vào mắt.
"Tôi là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng cánh quân thứ mười tám, quân hàm Thượng tướng, nếu cậu muốn đuổi tôi đi e là thật sự không đủ tư cách!" Ngô Hạo Thiên liếc hắn ta rồi nhàn nhạt nói.
"Đại đội bộ đội đặc chủng cánh quân thứ mười tám? Ngài, ngài là Ngô Hạo Thiên cháu trai của tư lệnh, đại đội trưởng Ngô á?" Nhìn vẻ mặt và khí thế bức người của Ngô Hạo Thiên, tên tiểu đội trưởng không chắc lắm hỏi.
"Cậu đưa những người bị thương trong đoàn dị năng Liệt Diễm về trị liệu đi, chuyện này tôi sẽ nói với bác ba sau, sẽ không làm khó cậu." Ngô Hạo Thiên nói.
"Rõ, đội trưởng Ngô!" Bọn lính lập tức theo lệnh Ngô Hạo Thiên yêu cầu mà mang bọn người Chu Dũng đi.
"Sao lại thế này?"]]]
"Thế mà lại là cháu trai của tư lệnh?"
"Hừ, lúc này đúng là Chu Dũng đá phải tấm ván sắt rồi à?"
"Đúng vậy, đoàn dị năng Liệt Diễm có lợi hại đi chăng nữa thì sao có thể so sánh được với quân đội chứ!"
"Dĩ nhiên là thế rồi."
Nghe mọi người ồn ào bàn tán, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc cùng nhau rời khỏi chợ đen.
END CHƯƠNG 125.
Editor: Mấy người sống sót trong chương này giống như cư dân mạng nổ bình luận vậy á =]]]