CHƯƠNG 122: CĂN CỨ AN DẬT THÀNH
Hai ngày sau, đoàn người về tới căn cứ an toàn. Bởi vì cùng nhau vào căn cứ với Ngô Chấn Quốc nên người trong đội ngũ Ngô Hạo Thiên không cần giao nộp bất cứ vật tư gì, chưa kể lại được sắp xếp chỗ ở ở nơi cao cấp nhất, an toàn nhất.
Rốt cuộc cũng tới căn cứ, Âu Dương Húc lấy nồi và bếp, gạo và thịt heo ra, cậu định hôm nay làm món ngon khao mọi người.
Mắt thấy sắp đến giờ cơm chiều, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Sau khi mở cửa, Âu Dương Húc hơi sửng sốt khi thấy Ngô Chấn Quốc cùng với một cô gái mặc áo khoát lông màu trắng xuất hiện trước cửa nhà mình.
Lạ vậy, không phải nói không có vợ à, đây là ai, chẳng lẽ là con gái à???
"Bác ba, Tiểu Duyệt!" Ngô Hạo Thiên mỉm cười vội vàng chạy ra đón.
"Anh Hạo Thiên, rốt cuộc anh cũng về rồi!" Nhìn thấy anh họ đã lâu không gặp, Ngô Hạo Duyệt rất vui mừng, cô nhào lên muốn cho anh họ mình một cái ôm nồng nhiệt thì lại bị Ngô Chấn Quốc đứng lên cạnh kéo cánh tay lại.
"Đừng nháo, anh Hạo Thiên của con là người đã có gia đình rồi, không thể ôm loạn được!"
Ngô Hạo Duyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha mình liền cười, cô ngược lại chuyển hướng nhìn Âu Dương Húc đứng ở bên cạnh Ngô Hạo Thiên.
Âu Dương Húc nghe Ngô Chấn Quốc nói xong thì trên trán lập tức xuất hiện ba lằn hắc tuyến, lòng nói: Bác ba, bác có cần ghi thù tới mức này không hả?
"Đây chính là chị dâu phải không?" Cô chớp chớp mắt nhìn Âu Dương Húc.
"Ừ, là Âu Dương Húc người yêu của anh!" Ngô Hạo Thiên ôm lấy bả vai Âu Dương Húc, trịnh trọng giới thiệu.
"Chào em, Tiểu Duyệt!" Âu Dương Húc vội vàng chào hỏi cô.
"Chào chị dâu." Ngô Hạo Duyệt nở nụ cười ngọt ngào, cô nhiệt tình chào hỏi chị dâu đẹp trai như ánh mặt trời ở trước mặt này.
"Tiểu Duyệt, còn đây chính là mẹ của chị dâu con, gọi dì Tần." Ngô Chấn Quốc nghiêm túc giới thiệu Tần Phương.
"Dạ, chào dì Tần." Ngô Hạo Duyệt lập tức chào hỏi Tần Phương.
"Ừ, chào con, thật là một cô gái vừa xinh đẹp vừa lanh lợi." Tần Phương nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt mình, bà liền nhẹ nhàng cười.
"Dì Tần cũng rất đẹp mà, không hề thấy giống người hơn bốn mươi tuổi luôn, nếu chúng ta mà đi ra ngoài dạo phố, người khác nhất định sẽ tưởng dì là chị của con luôn đó." Ngô Hạo Duyệt nói.
"Phải không, cái miệng nhỏ này ngọt ngào thật đấy." Bị cô khen một chặp, Tần Phương càng cao hứng.
"Con không phải khen đâu mà nói thật đó. Dì Tần là người phụ nữ mà con thấy xinh đẹp nhất, khí chất nhất, đoan trang nhất." Lời này chung quy cũng không phải nịnh hót, Tần Phương quản lý công ty nhiều năm, bên ngoài đoan trang bên trong giỏi giang, vừa ưu nhã lại mang theo khí chất quả quyết đặc thù, không phải người phụ nữ bình thường nào cũng có thể có được.
"Ha ha ha, con đứa nhỏ này đúng là quỷ lanh lợi mà, đi thôi, đi với dì vào phòng, dì có thứ tốt muốn tặng cho con." Tần Phương vừa nói vừa kéo tay cô bé, mang theo người vào phòng mình.
Thấy bóng dáng hai người khuất sau cửa phòng, Ngô Chấn Quốc nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.
"Bác ba, ngài vào bên trong ngồi đi!" Âu Dương Húc nhiệt tình dẫn người vào bên trong.
Ngô Chấn Quốc nhìn thấy đồ ăn đã được mang lên bàn liền nhướng mày hỏi: "Các con ăn như này à?"
Trên bàn có hai món ăn, là món gà hầm nấm cùng với salad rong biển, mà hai món này không phải dùng đĩa đựng mà là dùng thau đựng, ngoài ra trên bàn còn có hai thau cơm nóng hôi hổi.
*Gà hầm nấm:
*Salad rong biển:
"À, khi chúng con lên đường thì đều ăn mì ăn liền, này đó cũng chỉ ăn ở trong căn cứ thôi ha ha."
Nghe Ngô Hạo Thiên giải thích, Ngô Chấn Quốc không khỏi nhíu mày. "Hạo Thiên, con biết không? Trong căn cứ chúng ta cũng không có thức ăn ngon lành như thế này đâu."
Thịt, loại thức ăn này hiện giờ đối với mọi người trong căn cứ như là một hy vọng xa vời. Bởi vì từ sau khi tình hình dịch bệnh W bùng nổ, rất nhiều súc vật và gia cầm đều bị cảm nhiễm virus W mà chết, mà những gia cầm bị chết đó lại không thể nào ăn được nữa. Cho nên, ở trong căn cứ, muốn ăn thịt căn bản là hy vọng xa xôi, đến cả rau xanh thì càng không thể có.
Tháng 9 bắt đầu tuyết lớn, rất nhiều cây nông nghiệp đều bị đông chết trong đất, muốn bảo tồn hoàn hảo chỉ còn thừa lại không nhiều mấy.
"Vâng, đều nhờ phúc của Tiểu Húc!" Nói đến đây, Ngô Hạo Thiên nhìn người yêu bên cạnh mình.
"Ờm, thật ra hàng tồn kho của chúng ta cũng không nhiều lắm."
Tuy rằng đùi gà, xương sườn, còn có thịt heo, thịt dê, thịt bò gì đó trong không gian của Âu Dương Húc còn có rất nhiều, nhưng cậu cũng không dám nói, vì cậu sợ Ngô Hạo Thiên đem vật tư của cậu tặng cho người khác.
Nhìn chằm chằm Âu Dương Húc, Ngô Chấn Quốc sâu xa nhìn cậu. "Hay Tiểu Húc là không gian dị năng giả?"
Trong căn cứ An Dật Thành tuy là không có không gian dị năng giả, có điều nghe nói bên Cảnh Thành lại có một người. Nghe nói không gian dị năng giả có thể đem thức ăn bảo tồn trong không gian của mình, bảo đảm đồ ăn không hư thối, không biến chất, hơn nữa còn có thể cất chứa rất nhiều đồ vật.
"Không, Tiểu Húc là dị năng giả đa hệ, dị năng không gian chỉ là một trong nhiều dị năng của Tiểu Húc mà thôi."
"Đa, dị năng giả đa hệ?" Ngô Chấn Quốc khiếp sợ nhìn cháu trai của mình.
"Anh Hạo Thiên, dị năng giả đa hệ nghĩa là sao vậy?" Ngô Hạo Duyệt vừa ra khỏi phòng cùng Tần Phương liền tò mò hỏi.
"Dị năng giả đa hệ, nghĩa là dị năng giả trong một lần thức tỉnh được rất nhiều loại dị năng, dị năng giả thế này chỉ có 1/500.000 người, nói cách khác, 500 ngàn dị năng giả chỉ có một người là dị năng giả đa hệ."
"Vậy nhất định là rất lợi hại ha!" Nghe anh trai nói vậy, Ngô Hạo Duyệt cũng rất giật mình.
"Vậy, vậy thì cụ thể Tiểu Húc có được bao nhiêu dị năng thế?" Ngô Chấn Quốc nhìn cháu trai và cháu dâu rồi hỏi.
"Dạ, đại khái con thức tỉnh được gần 30 loại dị năng, chỉ là có mạnh có yếu, không phải cái nào cũng mạnh."
"30 loại? Cái này cũng quá nghịch thiên rồi đấy?"
"Woa, nếu là như vậy thì chẳng phải chị dâu còn lợi hại hơn cả anh Hạo Thiên sao!" Cha nói anh Hạo Thiên là song hệ Lôi Phong, là dị năng giả cấp 5, cực kỳ lợi hại.
Nhưng chị dâu lại có hơn 30 loại dị năng, tính ra thì không phải chị dâu lợi hại hơn à?
"Đúng vậy, em ấy luôn lợi hại hơn anh mà." Nói rồi, Ngô Hạo Thiên dịu dàng nhìn người yêu bên cạnh, không coi ai ra gì mà show ân ái.
"Được rồi được rồi, mọi người nhanh lại đây ăn cơm đi!" Âu Dương Húc mỉm cười vội vàng bới cơm cho hai cha con ông.
Tên khốn Ngô Hạo Thiên này, cũng thật là, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không sợ buồn nôn sao?
Một bữa cơm khách và chủ đều hài lòng, sau khi ăn xong, Ngô Hạo Thiên mời bác ba anh vào trong phòng bí mật bàn bạc.
"Bác ba, có một số việc con muốn nhờ bác ba hỗ trợ." Ngô Hạo Thiên lên tiếng.
Thấy cháu trai mình nghiêm túc quá, Ngô Chấn Quốc cười. "Chỉ cần là việc bác ba có thể làm được thì bác ba nhất định làm cho con."
"Chuyện thứ nhất, ngày mai con với Tiểu Húc và đại đội đặc chủng của chúng con phải rời khỏi căn cứ để hỗ trợ cho ba dị năng giả trong đội ngũ thăng lên cấp 5." Ngô Hạo Thiên nói ra quyết định của chính mình.
"Nếu muốn thăng cấp thì tại sao lại không thăng cấp trong căn cứ, như vậy không phải an toàn hơn à?" Ngô Chấn Quốc không xác định hỏi.
"Không, không thể thăng cấp trong căn cứ được, thăng lên cấp 5 tiếng động khá lớn, nếu thăng cấp trong căn cứ sẽ khiến cho dân chúng khủng hoảng, hơn nữa thăng lên cấp 5 cũng rất chọc gan tang thi, nếu ở trong căn cứ sẽ có khả năng liên lụy người vô tội."
Nghe Ngô Hạo Thiên nói xong, Ngô Chấn Quốc sợ hãi mở to mắt nhìn. "Thăng lên cấp 5 sẽ chọc tới tang thi?"
"Đúng vậy, người biết việc này không nhiều lắm, bất quá Tiểu Húc có dị năng đặc thù, có thể làm ra thuốc có thể phòng ngừa tang thi phát hiện, cho nên chỉ cần chúng con phòng ngự nghiêm mật thì sẽ không có vấn đề gì."
"À ra là như vậy. Vậy thì con với Tiểu Húc cần phải cẩn thận một chút nhé." Ngô Chấn Quốc gật đầu.
"Bác ba, sau khi chúng con đi rồi thì 5 người dì Tần, tiến sĩ Lăng, Lăng Tiêu Tiêu, Trương Mẫn và Mai Lị sẽ ở lại, hy vọng bác ba có thể hỗ trợ chăm sóc bọn họ một chút."
"Ừ, con yên tâm, ngày mai bác ba sẽ phái một tiểu đội lại đây để bảo vệ bọn họ."
Được bác ba đồng ý, Ngô Hạo Thiên gật đầu. "Chuyện thứ hai, có một cô gái tên là Điền Phương, năm nay 21 tuổi, là người ở trấn Hoài An, có người nói cô ta đi đến căn cứ An Dật Thành, hy vọng bác ba có thể tìm được người này."
"Điền Phương? Cô gái này là ai?"
"Dạ, là em gái họ bị thất lạc của Tiểu Húc." Dù sao đã có một Thu Thiên, thì cũng không kém có thêm một Điền Phương.
"Ồ, thì ra là em gái họ của Tiểu Húc, yên tâm đi, chỉ cần cô gái này còn ở trong căn cứ thì bác ba nhất định tìm được cô ta."
"Vâng, cám ơn bác ba!"
"Aiz, với bác ba thì khách khí cái gì!"
Ngô Hạo Duyệt mắt sáng ngời nhìn Âu Dương Húc đưa qua cho cô hai quả táo.
"Tiểu Duyệt, lấy về ăn đi." Âu Dương Húc đem táo cho cô.
Thấy cô bé cẩn cẩn thận thận mà cất quả táo vào trong túi của mình, Âu Dương Húc cười, nghĩ thầm: Cô bé này nhất định lâu rồi không được ăn trái cây đi?
Thật ra, trong không gian của Âu Dương Húc cũng không có nhiều trái cây lắm, có điều trước đó cậu có trồng hai cây táo và dưa hấu, do đó đội ngũ mới không ngừng có trái cây ăn.
"Tiểu Duyệt nè, nếu thức ăn trong căn cứ không tốt thì sau này một ngày ba bữa con cứ đến đây ăn cơm chung với dì đi." Tần Phương từ ái hỏi.
"Dạ, cám ơn dì." Ngô Hạo Duyệt vội nói cám ơn.
"Tiểu Duyệt, ngày mai đội ngũ của bọn anh phải rời khỏi căn cứ để đi xử lý một ít việc, nếu em có rảnh thì giúp anh chăm sóc mẹ anh một chút, khoảng cỡ hai ba ngày gì đó."
"Vâng, được mà chị dâu, anh cứ yên tâm đi! Cứ giao dì cho em là được!" Ngô Hạo Duyệt vỗ vỗ ngực đảm bảo.
"À đúng rồi, chỗ này anh còn có chocolate và khoai lát đây, em cũng lấy về ăn đi." Âu Dương Húc nói xong lại lấy ra hai bịch khoai lát và một hộp chocolate đưa cho cô.
"Cám ơn chị dâu!" Ngô Hạo Duyệt vui vẻ nhận lấy.
Tuy rằng cha cô là tư lệnh quân khu, nhưng mấy thức ăn vặt như vậy cũng đã lâu rồi Ngô Hạo Duyệt không được ăn nữa. Cô biết bây giờ vật tư ít ỏi nên từ trước đến nay cô đều không đòi cha mình những thứ này, hôm nay thấy chị dâu lấy ra cho cô, Ngô Hạo Duyệt mới phát hiện ra những thức ăn vặt này nhìn thân thiết trìu mến đến thế.
"Tiểu Húc à, con lấy cái áo lông chồn màu hồng phấn của mẹ ra đưa cho Tiểu Duyệt đi." Tần Phương bảo con trai mình lấy quần áo của bà ra.
Trước khi mạt thế tới, quần áo mùa hè và mùa đông của Tần Phương đều được Âu Dương Húc thu hết vào không gian, cho nên quần áo của Tần Phương được xem là nhiều nhất trong mọi người.
"Vâng." Âu Dương Húc gật đầu rồi lấy ra đưa cho Ngô Hạo Duyệt.
"Không không không, dì ơi, quần áo mắc tiền như vậy con không thể nhận được đâu."
Đây chính là áo lông chồn đó! Vào thời điểm còn hòa bình, quần áo này ít nhất cũng trị giá tới 70.000-80.000 lận đó!
(Editor: Tầm hơn 273tr tiền VN, huhu giàu quá, dì còn nhận con gái không dì~)
"Haiz, đã mạt thế rồi thì tiền bạc còn đáng giá gì nữa, hơn nữa màu này dì mặc không hợp lắm, để đó cũng vậy, nếu con không chê thì cứ lấy đi mặc đi."
"Dì, dì nói gì vậy? Con ghét bỏ chỗ nào đâu chứ?" Quần áo tốt như vậy, Ngô Hạo Duyệt sao có thể ghét cho nổi.
"Vậy cầm lấy đi, xem như đây là một chút tâm ý của dì."
"Cám ơn dì nhiều!" Lúc trước trong phòng, bà đã tặng cho cô một cái lắc tay bằng ngọc thạch, lúc này lại tặng một bộ áo lông chồn, việc này làm cho hảo cảm của Ngô Hạo Duyệt đối với bà tăng gấp đôi.
END CHƯƠNG 122.
Editor: Helu mọi người, sau thời gian dài mệt mỏi quay cuồng trong công việc thì giờ tui đã đỡ hơn rồi, cho nên tui post chương mới và mở ra một truyện edit mới tên ˂XUYÊN THÀNH THẾ THÂN CỦA ÁNH TRĂNG SÁNG˃, thể loại Xuyên Thư nha mọi người. Mong mọi người ủng hộ! Thanks mọi người đã follow truyện không bỏ! Yêu mọi người nhiều! ♥♥♥