CHƯƠNG 121: ÂU DƯƠNG HÚC LO LẮNG

Trong xe Ngô Hạo Thiên.

Âu Dương Húc lên xe, cậu vừa ngồi xuống liền nhìn thấy anh nhịn cười đến muốn rút gân.

"Ngô Hạo Thiên, tên khốn kiếp nhà anh, sao anh lại không nói sớm hả, hại em mất mặt trước mặt mọi người?" Cậu tức giận lườm người đàn ông đáng giận này rồi buồn bực muốn chết. Nếu anh sớm nói với cậu người nọ là bác ba thì làm sao cậu có thể làm lớn chuyện đến vậy chứ?

"Anh đã muốn nói rồi, có điều em là người không cho anh nói mà?" Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ nói.

"Hừ, bắt đầu học hư cãi lời em có phải không?" Âu Dương Húc chớp chớp mắt, lạnh lùng tươi cười.

"Đừng đừng, đừng tức giận nữa nữa, là anh sai được chưa?" Thấy cậu thật sự tức giận, Ngô Hạo Thiên vội vàng nhận sai.

Hu hu, anh không muốn người yêu lên cơn vào lúc này đâu, nếu thật sự bị Tiểu Húc đánh mặt mũi bầm dập rồi bị bác ba nhìn thấy thì không cười vào mặt anh mới là lạ đó!

"Hừ!" Nhìn anh thức thời như vậy lại còn chủ động nhận sai nên cậu chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cũng không thật sự ra tay.

"Đại ca, mấy tên cấp dưới của tư lệnh Ngô thật là gà quá, sao tư lệnh Ngô ra ngoài mà lại mang mấy tên gà đó theo làm gì nhỉ?" Vương Quân lên tiếng hỏi. Hắn nhớ lại tên cảnh vệ bị dọa đến mức tè ra quần, mặt trắng nhách như giấy thì trong lòng hắn phá lệ cảm thấy sảng khoái.

"Việc này..." Thật ra Ngô Hạo Thiên cũng không rõ ràng nguyên nhân cho lắm.

"Đừng nói lung tung, ở trong căn cứ thì dị năng giả cấp một đã ngầu lắm rồi!" Trương Lộ lên tiếng nhắc nhở.

"Ờ ha, cũng phải." Vương Quân gật đầu, cảm thấy Trương Lộ nói rất có lý. Dù sao thì những người đó không thể nào so sánh được với bộ đội đặc chủng như bọn họ được mà.

"Những người đó đều là dị năng giả sơ cấp và cấp một, không phải gà đâu, chắc là bộ đội tinh nhuệ của An Dật Thành." Âu Dương Húc nói tình hình thật sự cho ba người khác biết.

Đối phương mang theo tổng cộng 53 người, mỗi người đều là dị năng giả. Qua đó có thể thấy được những người này tuyệt đối không phải loại gà còi gì mà là tinh anh trong quân đội.

"À, xem ra mỗi tinh anh trong căn cứ đều là gà." Vương Quân thở dài sau khi nghe Âu Dương Húc nói xong.

Dị năng giả cấp một dù ở căn cứ được xem như là tinh anh nhưng nếu thật sự đi đối phó với tang thi cấp một thì sợ rằng kém xa cả con phố. Nếu thực lực của những người trong căn cứ lại tiếp tục không thăng cấp lên nữa, sau này tang thi lại càng ngày càng mạnh thì không phải rất phiền phức sao?

"Nói bậy gì đó, anh cho rằng ai cũng có thể giống như anh à, muốn tinh hạch có tinh hạch, muốn linh phù có linh phù, có đủ cách để tăng thực lực lên sao? Những người đó cũng không có Âu Dương quân y hỗ trợ mà!" Trương Lộ bốc phốt.

"Ừ, nói ra đúng là nếu không có chị dâu thì thực lực của anh cũng không tăng nhanh đến như vậy được." Vương Quân nói đến đây liền dâng trào sự cảm kích nhìn Âu Dương Húc đang ngồi phía sau.

"Vương Quân, hai ngày nay chắc có lẽ sẽ thăng cấp nhỉ?" Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi.

"Không xê xích lắm, đêm nay lại hấp thu một viên tinh hạch hệ Hỏa, mai kia chắc sẽ thăng cấp rồi."

"Ừm, anh áp súc lại dị năng hệ Hỏa trong cơ thể mình trước đi, tranh thủ ba ngày sau thăng cấp, chờ luôn cả Đại Siêu và Thiết Minh."

"Rõ, đã biết chị dâu." Vương Quân gật đầu.

"Em định làm cho ba người bọn họ thăng cấp chung với nhau luôn à?" Ngô Hạo Thiên hỏi.

"Phải, thăng cấp cùng nhau không sao cả, Ngũ Hành Tụ Linh Trận có thể chứa từ 3 cho đến 5 người lận." Âu Dương Húc giải thích.

"Anh không lo lắng về đại trận Ngũ Hành, có điều địa điểm thăng cấp hình như không dễ tìm lắm đâu."

Lần trước lúc anh thăng cấp, xém một chút nữa thì mọi người đã bị một đoàn tang thi xé nát rồi. Lúc này, ba người cùng nhau thăng cấp thì thanh thế sẽ càng lớn hơn nữa, mà cái khiến Ngô Hạo Thiên lo lắng nhất dĩ nhiên chính là việc lúc thăng cấp sẽ dẫn đến tang thi!

"Không cần lo lắng, lúc đó em sẽ chuẩn bị một ít thuốc phòng tang thi loại cao cấp hơn!"

Hiện giờ Âu Dương Húc đã có 369.900 tích phân, nếu cậu muốn mua chút thuốc cao cấp hơn dĩ nhiên không thành vấn đề.

"Ừ." Ngô Hạo Thiên đáp lời.

Nếu có thuốc phòng tang thi tốt hơn thì anh cũng không cần phải lo lắng nhiều thêm nữa.

Trong xe Ngô Chấn Quốc.

"À không biết trước mạt thế thì bà Tần làm công việc gì vậy?" Ngô Chấn Quốc nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng trong xe.

"Tôi có một công ty nhỏ, chuyên cung cấp hàng hóa." Tần Phương trả lời.

"Ồ, hóa ra là bà chủ lớn, hèn gì nhìn bà rất ổn trọng, giỏi giang, khí chất lại hơn người."

"Ha ha ha, tư lệnh Ngô quá khen rồi." Tuy rằng coi như là thông gia với vị tư lệnh Ngô này nhưng khi bị một người đàn ông vừa mới quen biết khen đến thế, Tần Phương vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Bà Tần, nếu bà là mẹ của Tiểu Húc, thì không biết bà có cái nhìn thế nào đối với việc giữa Tiểu Húc và Hạo Thiên vậy?" Ngô Chấn Quốc mỉm cười thử thăm dò bà.

"Tôi à, đã làm mẹ thì tôi sẽ trăm phần trăm duy trì quyết định của con trai tôi. Chỉ cần con trai tôi nguyện ý thì tôi không ngại một nửa kia của nó là nam hay nữ." Đối với con trai mình, Tần Phương trừ bỏ cưng chiều thì vẫn là cưng chiều, dĩ nhiên không đành lòng phản đối con trai rồi.

Hơn nữa, thông qua hơn bốn tháng ở chung này, Tần Phương đối với biểu hiện của Ngô Hạo Thiên cũng vô cùng vừa ý.

"Ồ, bà Tần đúng là một người mẹ tốt. Vậy còn cha của Tiểu Húc đâu? Ông ấy cũng không phản đối sao?" Suy cho cùng thì đồng tính luyến ái ở xã hội thượng lưu vẫn chỉ là số ít, mặc dù bây giờ chính sách đã rất thoáng, hôn nhân đồng tính cũng đã được hợp thức hóa, nhưng làm cha mẹ thì việc tiếp nhận được con mình lựa chọn người đồng giới hay không vẫn là vấn đề nghiêm trọng như cũ.

Tần Phương nghe thế, đáy mắt xẹt qua một mạt đau thương.

"Lúc Tiểu Húc được ba tuổi thì cha của nó qua đời, là chết vì tai nạn xe cộ."

"A, rất xin lỗi!" Nghe Tần Phương nói, Ngô Chấn Quốc xấu hổ, vội vàng xin lỗi.

"Aiz, đã qua 20 năm rồi." Nói đến đây, Tần Phương khẽ thở dài.

Nếu Hải Chính còn sống mà biết Ngô Hạo Thiên muốn cưới Tiểu Húc nhà bà, chỉ sợ thật sự không dễ dàng chút nào đâu.

"Nói như vậy, Tiểu Húc cũng chỉ còn một người thân là bà thôi à?"

"Đúng rồi, mấy năm nay hai mẹ con chúng tôi vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, Tiểu Húc chính là tất cả của tôi." Tần Phương không chút che giấu yêu thương và ỷ lại của bà đối với con trai mình.

"Ừ, bà thật là một người mẹ vĩ đại." Ngô Chấn Quốc phát ra ca ngợi tận đáy lòng.

"Tư lệnh, tôi cảm thấy những gì dì Tần và ngài trải qua cũng không khác nhau mấy nha, hai người đúng là có duyên ha?" Tiểu Lưu oang oang nói.

"Lo mà lái xe đi!" Ngô Chấn Quốc nhíu mày liếc Tiểu Lưu một cái.

"Ồ, tư lệnh Ngô cũng một mình sao?" Tần Phương ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

"Đúng vậy, vợ của tôi bị ung thư phổi đã qua đời từ 15 năm trước. Mấy năm nay tôi cũng một mình một người sống cùng con gái tôi." Ngô Chấn Quốc cũng kể việc ông đã trải qua.

"Vậy ông cũng không dễ dàng gì." Một người đàn ông vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ nuôi con gái lớn lên cũng không dễ gì.

"Đúng vậy, vừa làm cha, vừa làm mẹ cuối cùng cũng nuôi lớn được Tiểu Duyệt, con gái tôi năm nay cũng 22 tuổi!"

"Ha, vậy nhỏ hơn Tiểu Húc một tuổi, là tuổi học đại học rồi."

"Phải, đáng lẽ đã tốt lành vào học đại học, nhưng không ngờ mạt thế tới nên cũng chỉ có thể ở nhà mà thôi." Nói xong, Ngô Chấn Quốc thở dài liên tục, cũng không biết khi nào mạt thế đáng chết này mới có thể kết thúc được đây!

"Yên tâm đi, tang thi sẽ bị tiêu diệt, mạt thế sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc!" Tiểu Húc có nói mạt thế sẽ liên tục mười năm, cũng không biết là thật hay giả.

"Ừm." Nghe Tần Phương trấn an, Ngô Chấn Quốc khẽ gật đầu.

"Tư lệnh Ngô, Hạo Thiên đã từng nói với mẹ con tôi là chờ đến khi tới được Cảnh Thành thì sẽ kết hôn với Tiểu Húc, chỉ là, tôi rất lo lắng, không biết cha mẹ Hạo Thiên có đồng ý hôn sự này hay không?"

Làm mẹ, tuy là ngoài miệng Tần Phương chưa từng đề cập tới nhưng trong lòng vẫn thay con trai mình lo lắng, mắt thấy sắp đến Cảnh Thành, đến được đây rồi thì Tiểu Húc liền phải gặp cha mẹ chồng đấy!

"Haha, việc này thì bà Tần không cần quá lo lắng. Tuy anh hai tôi tính tình cố chấp nghiêm khắc nhưng anh ấy vẫn rất thương Hạo Thiên. Thật ra 6 năm trước Hạo Thiên bị bức hôn sau đó bỏ nhà ra đi thì anh hai tôi cũng đã hối hận rồi, chỉ là vẫn không thể hạ mình để cầu con trai trở về, cho nên hai cha con họ mới luôn dùng dằng như vậy."

Nghe Ngô Chấn Quốc nói xong, Tần Phương cũng yên tâm một chút. "Vậy còn mẹ của Hạo Thiên thì sao?"

"Chị dâu thì bà càng không cần phải lo đâu. Chị dâu cưng con cái lắm, sau khi Hạo Thiên bỏ nhà đi thì chị dâu cực kỳ đau lòng, mỗi năm đều sẽ qua Hải Thành để thăm Hạo Thiên vài lần. Nếu như chị ấy biết Hạo Thiên mang theo con dâu trở về thì nhất định cao hứng muốn chết, làm gì phản đối việc kết hôn được chứ?"

"Nghe ông nói thế thì tôi cũng yên tâm hơn nhiều." Không thể không nói, sau cuộc nói chuyện với Ngô Chấn Quốc đã khiến Tần Phương bớt băn khoăn đi rất nhiều.

"Ha ha ha, bà đó, quan tâm quá sẽ bị loạn, Hạo Thiên là đứa trẻ rất có chủ kiến cũng rất có năng lực, chỉ cần nó nhận chuẩn Tiểu Húc thì dù cho anh hai chị dâu tôi có nhất trí phản đối thì nó vẫn sẽ kết hôn với Tiểu Húc thôi."

Nếu Hạo Thiên thật sự là một người dễ dàng cúi đầu với người trong nhà thì nó cũng đã không đi một mạch hết 6 năm không trở về nhà rồi!

"Ừ, cũng đúng." Chỉ bằng sự quật cường của Ngô Hạo Thiên thì cũng biết tuyệt đối sẽ làm được việc này.

Trong xe Ngô Hạo Thiên.

"Nè, em cứ nhìn chằm chằm anh như thế làm gì vậy?" Bị Âu Dương Húc nhìn chằm chằm với ánh mắt soi xét, Ngô Hạo Thiên cảm thấy có chút mất tự nhiên.

"Bác ba của anh có vợ chưa?" Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi.

"Tiểu Húc? Đây là việc riêng của người ta mà!" Kỳ lạ, đang êm đẹp tự nhiên Tiểu Húc hỏi việc riêng của bác ba làm gì chứ?

"Trả lời em!" Âu Duơng Húc khó chịu lại hỏi.

"Không có, thím ba đã mất mười mấy năm rồi, bác ba không có đi bước nữa!" Ngô Hạo Thiên vội vàng trả lời.

"Vậy thì đúng rồi, hèn gì mà?" Âu Dương Húc sờ sờ cằm như suy tư gì đó.

"Em đang nói gì thế?" Thấy cậu trưng ra vẻ mặt sâu xa khó hiểu, Ngô Hạo Thiên cảm thấy buồn cười.

"Anh không thấy ánh mắt ông ấy nhìn mẹ của em, rất, rất khác lạ sao?"

"Hả???" Đúng là anh không chú ý việc này thật.

"Chỉ mong ông ấy không phải để ý đến mẹ em, nếu không thì dù cho ông ấy là bác ba của anh đi nữa thì em cũng sẽ không khách khí với ông ta đâu đấy." Âu Dương Húc nói.

"Không phải chứ Tiểu Húc, dì với bác ba đều là người trưởng thành cả rồi, hơn nữa bọn họ đều đã mất vợ mất chồng, cho dù có ý muốn kết hôn với nhau đi nữa thì cũng không có tội lỗi gì mà?"

Nhìn vẻ mặt bá đạo của cậu, Ngô Hạo Thiên có chút không thể hiểu được suy nghĩ của cậu. Trên lý thuyết thì đáng lẽ Tiểu Húc sẽ không bảo thủ bá đạo như vậy mà ngăn cấm mẹ của em ấy yêu đương mới đúng chứ?

"Sao, ý của anh là anh muốn giúp bác ba của anh bắt cóc mẹ của em chứ gì?" Âu Dương Húc híp mắt, cậu lạnh lùng nhìn anh nói.

"Không, không phải, anh chỉ là việc nào ra việc đó mà thôi." Ngô Hạo Thiên vội vàng biện minh.

"Đừng nói với em những lý do nghe có vẻ đàng hoàng đó nữa, em nói không được là không được, mẹ em chỉ có thể đi theo em, người khác, ai cũng không được!"

Căn cứ theo nguyên tác ghi lại, Tần Phương vì bảo vệ con trai mình mà chết vào mạt thế 8 tháng sau. Vì vậy, lúc này đây, Âu Dương Húc muốn bảo vệ mẹ của mình, bất kỳ kẻ nào cũng không thể lại đi tổn thương bà được nữa.

"Này..." Đối mặt với thái độ kiên quyết của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên lại cảm thấy sao mà người yêu nhỏ của anh lại có hơi chuyên quyền độc đoán vậy cà?

Chỉ mong không phải như Tiểu Húc nghĩ, chứ nếu không thì bác ba chắc chắn sẽ gặp phiền phức rồi!

END CHƯƠNG 121.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play