*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lôi Hồng, được người nơi đây gọi là anh Lôi.

Vua thế giới ngầm thành phố Vân Hải.

Giang Thần chưa nói gì, đàn em bên cạnh đã kéo ghế xuống cho ông ta ngồi xuống.

“Tôi cho cậu một cơ hội là quỳ xuống rót trà cho tôi, coi như là đã dập đầu với tôi. Từ nay về sau, cậu đi theo tôi, đảm bảo địa vị không thấp!”

Lôi Hồng xoa chiếc nhẫn trong tay, lạnh nhạt nói.

Ông ta thấy được Giang Thần là một cao thủ, ắt hẳn có bản lĩnh riêng, bèn dấy lên lòng yêu quý nhân tài.

Giang Thần thì không kìm được mà bật cười.

“Thời buổi nào rồi mà lưu manh cũng có địa vị rồi vậy?”

“To gan! Thằng kia, bố nuôi tao đã cho mày cơ hội mà mày còn dám trả treo à!”

Vương Đằng không nhịn được, chửi ầm lên.

Lôi Hồng phất tay, vẻ mặt không hề tức giận mà còn nói với vẻ khích lệ: “Cậu trai à, thế giới này sao có thể phân rõ trắng đen được. Có những việc bắt buộc cần có ai đó hoàn thành. Tôi khuyên cậu nên trân trọng cơ hội này đi, nếu không đến lúc cậu hiểu về đạo lý thế giới này rồi thì sẽ hối hận đó!”.

“Cảm ơn ông đã khuyên nhủ, nhưng tiếc là Giang Thần tôi đây bắt buộc, không bao giờ, thông đồng làm bậy, với loại khuất tất như ông!”

Giang Thần thản nhiên nói.

“Thằng kia, mày láo quá rồi đấy!”

“Bố nuôi, thằng cha này kiêu ngạo quá, chúng ta đừng lắm lời với nó nữa, hãy giết chết nó đi!”

Vương Đằng tức giận khuyên Lôi Hồng.

Nếu Lôi Hồng không thích thằng nhóc này thì gã ta đã cho người xông lên lâu rồi.

Mà Lôi Hồng lúc này cũng im lặng, chỉ lắc đầu, lạnh nhạt vẫy tay.

Có hai người đàn ông to cao đột nhiên đi ra từ phía sau Lôi Hồng.

Hai người này đều là người học võ, là cánh tay đắc lực của Lôi Hồng, thậm chí một người đàn ông da đen nhẻm trong số đó còn là quyền vương được Lôi Hồng mời từ Đông Nam Á đến đây, chưa từng thua ai bao giờ.

Khi hai người này xuất hiện thì cũng xoay cổ khởi động, ác độc xông về phía Giang Thần.

Mà từ đầu đến cuối, Giang Thần chẳng thay đổi chút sắc mặt nào.

Người đàn ông da đen xông về phía Giang Thần trước, nắm đấm thép đâm thẳng vào Giang Thần.

Mà khi nắm đấm đó chỉ cách trán Giang Thần có 10 cm thì anh đột ngột ra tay, biến mất ngay trước tầm mắt hắn ta.

Khi người đàn ông đó tỉnh táo lại, hắn ta chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn. Đến lúc hắn ta cảm thấy điều bất thường thì một nắm đấm xé gió đã đâm thẳng vào ngực hắn ta.

Một giây sau, người đàn ông bay ra ngoài như một viên đạn.

Người đàn ông phía sau sửng sốt một chút, rồi gầm lên, tăng tốc vụt về phía Giang Thần.

Rầm! Nhưng vẫn là tốc độ đó, vẫn nắm đấm đó, vẫn bị đánh bay ra ngoài một cách khó hiểu.

Lúc này tất cả đều sững sờ.

Vương Đằng thì như gặp phải ma, lúc trước gã ta đã đánh nhau với Giang Thần, biết Giang Thần có bản lĩnh.

Nhưng không ngờ lại vẫn đánh giá thấp Giang Thần.

Đến cả cánh tay đắc lực của bố nuôi còn bị giết trong một giây! Thậm chí Lôi Hồng còn không ngờ rằng tên nhóc này sẽ khỏe đến vậy.

Hai “đại tướng” của ông ta bị hạ gục chỉ bằng một chiêu.

Thật sự quá sức tưởng tượng.

Nhưng ông ta không quá lo lắng, vì ông ta mang theo rất nhiều người đến đây.

Cho dù có phải dùng chiến thuật lấy đông địch ít thì cũng đủ để đè chết thằng nhóc này. Nhưng ông ta đã tính sai rồi! Vì Giang Thần đang lạnh lùng bước về phía Lôi Hồng.

Mà tên đàn em phía sau Lôi Hồng lại không ngừng xông vào phía Giang Thần.

Nhưng cũng đều bị đạp bay ra ngoài như trước.

Không một ai có thể ngăn cản được Giang Thần.

Chỉ trong mấy lần hít thở, đám đàn em Lôi Hồng dẫn đến đã ngã toàn bộ! Mãi đến khi Giang Thần đứng trước mặt Lôi Hồng thì ông ta mới ngơ ngác.

Không động đậy, như một bù nhìn.

Giang Thần lắc đầu, vươn tay ra rút kính đen của Lôi Hồng xuống, lộ ra gương mặt kiên định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play