Người này rõ ràng là có năng lực như thế, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ chần chừ không chịu đi tìm việc, so với một tên lười biếng thích ăn bám thì có gì khác nhau?

Nhưng lúc này cô lại không phát hiện ra mặt của mình đã đỏ bừng lên từ lúc nào không biết.

"Mau xin lỗi vợ của tao thì tao có thể thả cho mày đi!"

Giang Thần lạnh lùng nói.

"Nếu không thì ngày sinh của mày cũng sẽ chính là ngày giỗ của mày đấy!"

"Mẹ kiếp, bắt ông đây xin lỗi, mày điên rồi sao? Mày mới là người phải xin lỗi tao! Mày cho rằng mày dám động vào tao thì cha nuôi Lôi Hồng của tao sẽ buông tha cho mày sao?", Vương Đằng không nhịn được gào thét mắng.

Người nhà họ Vương đều thất kinh, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Lôi Hồng là một nhân vật thế nào chứ?

Vua của thế giới ngầm Vân Hải, bóp chết bọn họ dễ như bóp chết một con kiến.

Lúc này mọi người đều hoảng sợ.

"Giang Thần, mau xin lỗi anh Đằng, cậu muốn giết chúng tôi sao!"

"Đúng đó, mau xin lỗi đi, cậu muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi chết chung!"

Vương Húc cùng một đám người nhà họ Vương lo lắng đến mức nháo nhào kêu to lên.

Không quan tâm đến bọn họ, Giang Thần nhặt một thanh gỗ hình vuông nằm rải rác gần đó, có gai nhọn bằng gỗ ở một đầu, bước tới rồi đè thẳng lên cổ họng Vương Đằng.

Đồng thời, ánh mắt của anh trở nên lạnh như băng, nói: "Một lần cuối cùng, mau nói xin lỗi vợ tao, không thì chết!"

Gai gỗ đâm thẳng vào da thịt của Vương Đằng, một vệt máu đỏ chảy ra.

Hừ! Vương Đằng hung hăng nuốt xuống.

Rồi gã ta lại nơm nớp lo sợ nhìn Giang Thần.

Ánh mắt của Giang Thần lúc này quá đáng sợ, không có chút tình người nào.

Gã ta đã không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như gã ta không chịu xin lỗi, chiếc gai gỗ nhất định sẽ đâm vào cổ họng của gã ta ngay lập tức! Gã ta liền nói: "Vương, cô Vương, tôi, tôi xin lỗi!"

Vương Đằng rùng mình, lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Biến!”

Giang Thần đạp một đạp đuổi gã ta ra ngoài.

Vương Đằng vội vàng bò dậy, cũng không nói gì, chỉ để lại một ánh mắt dữ tợn, nhanh chóng khoát tay một cái mang hết đám thuộc hạ rời đi.

Trong một lúc, sảnh Tụ Tiên trở nên yên tĩnh vô cùng.

Gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng.

Bởi vì ai cũng biết rằng vấn đề này sẽ không bao giờ kết thúc dễ dàng như vậy.

Bởi vì sau lưng Vương Đằng còn có Lôi Hồng! Với cái trừng mắt đó của Vương Đằng, tám chín phần là gã ta đã đi tìm Lôi Hồng!

"Mau đi thôi, Vương Đằng nhất định sẽ quay lại đây giết người ngay đó!"

"Đúng đó, nếu Lôi Hồng đến, tất cả chúng ta đều sẽ toi đời. Ngay cả cảnh sát còn không dám làm gì ông Lôi đó!"

"Đi đi đi, dù sao cũng chỉ có tên vô dụng đó đánh người, không liên quan gì đến chúng ta!"

Lúc này không còn ai nghĩ tới chuyện ăn tiệc, Vương Húc cùng mấy người nhà họ Vương đều nhìn về phía Giang Thần.

Có ánh mắt phức tạp, lại cũng có ánh mắt như của Vương Húc, ánh mắt hả hê cười trên sự đau khổ của người khác, tất cả đều rời khỏi sảnh Tụ Tiên mà không quay đầu lại.

"Tuệ Lâm, con còn nhìn cái gì nữa! Đi thôi!"

Điêu Ngọc Lan cũng vội vàng kéo con gái quay người rời đi, nhưng Vương Tuệ Lâm nhìn Giang Thần với vẻ mặt lo lắng, nhất định không chịu rời đi.

Rốt cuộc, anh đã gây hấn với Vương Đằng vì cô.

"Giang Thần, chúng ta đi cùng nhau đi".

Vương Tuệ Lâm cắn môi nói.

Giang Thần bất lực lắc đầu, nói: "Đánh người cũng đã đánh rồi, trốn đi thì có ích lợi gì?"

Vương Tuệ Lâm sửng sốt, cô biết rằng Giang Thần đang nói sự thật, với thế lực của Lôi Hồng, muốn bắt được ai đó thì quá dễ dàng.

"Cô và bác gái cứ đi trước, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không sao đâu!"

Giang Thần cười nhạt an ủi.

"Ồ, là do nó tự nói đó, đừng lo lắng cho nó, chúng ta đi thôi!"

Điêu Ngọc Lan nắm lấy cánh tay của Vương Tuệ Lâm kéo ra ngoài.

"Không, mẹ, con không đi được, Giang Thần bị như vậy là vì con!"

"Đều là do thứ vô dụng đó muốn gây chuyện, không liên quan gì đến con. Vốn dĩ nó cũng chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng thì thà đi chết đi còn hơn! Mặc kệ nó, đi nhanh lên!"

Vương Tuệ Lâm bị Điêu Ngọc Lan và một số cô dì khác kéo ra khỏi sảnh Tụ Tiên.

Một lúc sau, Vương Đằng trở lại, lần này dẫn theo nhiều người hơn.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ truyền thống màu vàng, đeo một cặp kính râm màu nâu, trên ngón tay cái có một chiếc nhẫn vàng lớn, cả người toát ra phong thái uy nghiêm.

"Cậu là người dám đánh con nuôi của tôi?"

Người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi, trong giọng điệu có chút tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play