Vương Tuệ Lâm biết, bây giờ mình nói cái gì cũng vô ích, đối đầu với bà nội trước mặt mọi người thì chỉ có phản tác dụng.

Cô đành phải bất đắc dĩ mà quay người rời đi.

Trở về nhà, Điêu Ngọc Lan biết chuyện này, bỗng chốc phát hoả lên đầu.

“Bà cụ quá đáng lắm, có cần lộ liễu như vậy không, quá thiên vị, bà ta đúng là trọng nam khinh nữ!”

Điêu Ngọc Lan chống nạnh đi qua đi lại trong phòng khách, mồm miệng liến thoắng lên án.

“Không được, mẹ phải gọi điện thoại cho bố con, bảo ông ấy nhanh chóng quay lại. Nếu nhà họ Vương thật sự rơi vào tay thằng nhãi Vương Húc thì sau này nhà chúng ta yên ổn làm sao được?”

Điêu Ngọc Lam tức tối nhấc điện thoại lên, vừa nói vừa muốn gọi đi.

“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng rối lên nữa! Bố đang ở nước ngoài trị bệnh dưỡng thân thể vừa mới có chút khởi sắc, đừng làm phiền ông ấy!”

Vương Tuệ Lâm bóp trán, vẻ mặt chán nản mở miệng nói.

Điêu Ngọc Lan đành phải để điện thoại xuống nhưng vẫn tức giận như cũ.

Nhìn Giang Thần đang xem TV ở một bên, bỗng chốc lửa giận lại bùng lên.

Bà ta vội vàng cầm điều khiển, hung hăng tắt TV: “Xem gì mà xem! Thằng vô dụng như cậu chỉ biết xem! Tuệ Lâm bị bắt nạt rồi, lẽ nào cậu không lo lắng chút nào sao? Cậu nói cậu có tác dụng gì, nhà chúng tôi nuôi cậu còn không bằng nuôi chó!”

Vương Tuệ Lâm liếc nhìn Giang Thần, cũng không nhịn được mà ngán ngẩm lắc đầu.

Tuy mẹ cô nói khó nghe nhưng cũng đúng.

Người chồng làm lính này của cô vừa trở về cũng không giúp cô được chuyện gì.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi.

Quả thật là cô đơn và bất lực.

Mà lúc này, Giang Thần lại lắc đầu, liếc nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Không phải chỉ mất một công ty thôi sao?”

“Cùng lắm là chúng ta lại mở một công ty mới, từ này về sau sẽ không phải nhìn sắc mặt của nhà họ Vương nữa!”

Mà nghe Giang Thần nói như vậy, khiến hai mẹ con chợt sững sờ.

“Nói linh tinh gì thế! Cậu cho rằng mở công ty là chuyện dễ như thế sao?”

“Chi phí xây nhà máy không cần tiền à?”

“Thuê văn phòng không cần tiền à?”

Điêu Ngọc Lan như nhìn một thằng ngốc, lườm Giang Thần, lạnh lùng nói: “Còn tưởng cậu nói ra được cách hay gì, thế mà lại nói toàn chuyện mất não, vô dụng!”

Vương Tuệ Lâm lại im lặng một lát, lập tức cau mày nói: “Mẹ, cách đó cũng không hẳn là không khả thi”.

“Bố là người đăng ký nhãn hiệu Tư Vận, chúng ta hoàn toàn có thể mang nó đi”.

“Đội ngũ thiết kế cũng là một tay con xây dựng cho nên chắc chắn sẽ theo con”.

“Mà vấn đề sản xuất thì chỉ cần chúng ta có tiền đầu tư thì có thể tìm nhà máy gia công thuê”.

“Còn lại chỉ cần thuê một văn phòng tại CBD là được!”

Nói đến cuối cùng, Vương Tuệ Lâm rốt cuộc cũng thả lỏng đầu mày.

Mấy năm nay ở nhà họ Vương, cô vẫn luôn nơm nớp lo âu, sợ một ngày Tư Vận bị người ta cướp đi.

Nhưng sự thật đã chứng minh, cho dù cô nỗ lực bao nhiêu thì bà nội cũng sẽ vẫn cướp Tư Vận từ trong tay cô đi mà thôi.

Bây giờ cũng đã đến lúc phải mạnh mẽ đứng lên rồi.

Giang Thần liếc nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.

Không thể không nói, cô đúng là người phụ nữ làm việc lớn.

Anh rất hài lòng với biểu hiện của cô.

“Tuệ Lâm, con điên rồi sao?”

“Nếu con thật sự làm như vậy chính là đối đầu với bà nội”.

“Chúng ta sẽ không còn đường quay đầu đâu!”

Điêu Ngọc Lam lại vội vàng hoảng sợ la lối, bà ta biết nếu để bà nội ra tay thì độc ác thế nào.

Ở nhà họ Vương mà đối đấu với bà cụ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

“Nếu mà ngồi không chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm giữ vận mệnh trong lòng tay mình!”

Giang Thần nhàn nhạt nói, tỏ ra cổ vũ quyết định của Vương Tuệ Lâm.

“Giang Thần, cậu im miệng cho tôi! Tất cả là tại cậu đưa ra cái ý tưởng này cho Tuệ Lâm”.

“Cậu muốn hãm hại nhà chúng tôi đúng không?”

“Cậu thử nói xem, nhà này bại rồi thì cậu có ích lợi gì!”

Điêu Ngọc Lan quát mắng ầm ĩ.

Giang Thần không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Nếu gặp phải chuyện gì phiền phức thì lúc nào tôi cũng có thể giúp đỡ!”

“Tuệ Lâm, con điên rồi sao?”

“Nếu con thật sự làm như vậy chính là đối đầu với bà nội”.

“Chúng ta sẽ không còn đường quay đầu đâu!”

Điêu Ngọc Lam lại vội vàng hoảng sợ la lối, bà ta biết nếu để bà nội ra tay thì độc ác thế nào.

Ở nhà họ Vương mà đối đấu với bà cụ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

“Nếu mà ngồi không chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm giữ vận mệnh trong lòng tay mình!”

Giang Thần nhàn nhạt nói, tỏ ra cổ vũ quyết định của Vương Tuệ Lâm.

“Giang Thần, cậu im miệng cho tôi! Tất cả là tại cậu đưa ra cái ý tưởng này cho Tuệ Lâm”.

“Cậu muốn hãm hại nhà chúng tôi đúng không?”

“Cậu thử nói xem, nhà này bại rồi thì cậu có ích lợi gì!”

Điêu Ngọc Lan quát mắng ầm ĩ.

Giang Thần không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Nếu gặp phải chuyện gì phiền phức thì lúc nào tôi cũng có thể giúp đỡ!”

“Không cần, anh làm tốt việc của mình đi!”

Vương Tuệ Lâm cau mày, theo cô thấy gã này cũng chỉ nói chơi mà thôi.

Chứ công việc còn không tìm được thì làm được cái vẹo gì đâu.

Anh ta còn thật sự cho rằng có thể nhúng tay vào giúp đỡ cái gì.

“Điên rồi, điên rồi! Các người điên hết rồi, con gái, sao con lại nghe lời nó thế!”

Điêu Ngọc Lan ngồi trên sofa sốt ruột khoa tay múa chân.

“Được rồi mẹ à, đây là ý tưởng của con, không liên quan gì tới anh ta cả!”

Sau khi Vương Tuệ Lâm thuyết phục một hồi thì Điêu Ngọc Lan mới miễn cưỡng đồng ý kế hoạch Vương Tuệ Lâm mở công ty mới.

Nhưng đối với việc thành lập công ty thì vấn đề đầu tiên Vương Tuệ Lâm gặp phải đó chính là vấn đề tiền mặt.

Thành lập một công ty thì vốn ban đầu cũng phải có 2-3 triệu.

Đầu tiên, cô nghĩ tới chuyện đến ngân hàng vay tiền.

Vậy là cô gọi điện cho mấy người bạn ở vài ngân hàng nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.

Năm nay, tình hình kinh tế không ổn định, các ngân hàng làm hồ sơ vay rất nghiêm ngặt, sợ là không thể làm vay.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play