Nụ cười của bà cụ lập tức biến mất.

Nhà họ Vương không thể phát triển thêm được chính là vì không có quyền quý trong nhà.

Bà ta gọi Giang Thần đến là muốn hỏi xem những năm gần đây anh có được chức tước gì không.

Nhưng cuối cùng lại là một thằng vô dụng, bà ta thấy rất thất vọng.

“Được rồi, cậu ngồi sang bên cạnh đi, chúng ta tiếp tục họp!”

Bà cụ bực bội xua tay, khác hẳn với thái độ ban nãy.

Giang Thần cũng không quan tâm mà một mình ngồi xuống.

“Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để nói một chuyện khác, chắc tất cả cũng đều nghe nói rồi hả. Công ty Vinh Đỉnh gần đây đã đưa ra thông báo về dự án Tú Xuân Các, ngày mai họ sẽ tiến thành gọi đấu thầu công khai trong ngành tại thành phố Vân Hải. Mà hai thương hiệu nội y Tư Vận và Tư Điềm của nhà họ Vương chúng ta đều có tư cách tham gia. Bởi vậy tôi định để cho Tuệ Lâm và Tiểu Húc tham gia buổi thầu đó”.

Bà cụ nhìn sang Vương Tuệ Lâm và Vương Húc rồi nói tiếp: “Tất cả cũng biết tôi cũng đã lớn tuổi, tinh thần không còn minh mẫn nữa, nên tôi đang chuẩn bị nhường chức cho người tài. Mà lần này, ai trong hai cháu có thể trúng thầu của Vinh Đỉnh, được hợp tác với Vinh Đỉnh thì sẽ đạt được một điều kiện quan trọng trong quá trình chọn người thừa kế!”

Ào ào! Tất cả liền trở nên huyên náo.

Bà cụ chọn người thừa kế, đây là chuyện lớn liên quan đến tương lai của nhà họ Vương, cho nên ai cũng rất quan tâm.

“Bà ngoại, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ có được dự án với Vinh Đỉnh!”

Vương Húc kích động nói, ánh mắt thèm muốn nhìn sang cái ghế của bà cụ.

Anh ta chờ ngày này lâu lắm rồi, nằm mơ anh ta cũng muốn được ngồi lên cái ghế đó.

Mà Vương Tuệ Lâm ban đầu cũng rất kích động, nhưng cô lại dần dần bình tĩnh trở lại.

Điều kiện chọn đối tác của Vinh Đỉnh rất hà khắc, nổi danh toàn thành phố Vân Hải này. Đối tác của họ không phải công ty nổi tiếng thì cũng là công ty giàu có mới nổi.

Tư Vận và Tư Điềm mặc dù cũng nổi tiếng trong ngành, nhưng còn kém xa những thương hiệu hạng nhất.

Độ khó của việc này quá lớn, khả năng trúng thầu có thể nói là gần như rất nhỏ.

“Nếu dự án này thành công thì sẽ trở thành dự án lớn nhất của tập đoàn Vương thị chúng ta năm nay. Nhà họ Vương chúng ta cũng sẽ trở thành dòng họ hạng nhất của Vân Hải. Khi ấy, bà sẽ đích thân mở tiệc ăn mừng cho các cháu!”

Bà cụ cười ha ha nói.

“Bà chờ tin tốt của các cháu!”

Bà cụ nói xong thì đứng dậy, phất tay: “Thôi, tan họp nào!”

Sau khi buổi họp kết thúc, hai mẹ con Vương Tuệ Lâm và Giang Thần đi đến bãi đỗ xe.

“Nhục, đúng là nhục quá mà! Cái loại vô dụng nhà cậu ngoài việc làm Tuệ Lâm nhà tôi xấu hổ ra thì còn tác dụng gì không hả? Tôi nói cho cậu biết, ngày mai cậu mau chóng đến ủy ban mà ly hôn với Tuệ Lâm đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm một giây phút nào hết!”

Điêu Ngọc Lan vẫn khó chịu vì chuyện ban nãy. Trước mặt bao nhiêu người nhà họ Vương như vậy, bà ta thấy mình không còn chút mặt mũi nào nữa.

Vương Tuệ Lâm bặm môi, tỏ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn thở dài và nói: “Hay là mai anh đến công ty tôi làm việc đi!”

Cô vốn định đưa giấy ly hôn cho Giang Thần sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc.

Nhưng nghĩ đến việc Giang Thần dạy dỗ Vương Húc ban nãy thì cô lại mềm lòng.

“Sao cơ? Tuệ Lâm, sao con lại bảo nó đến công ty làm việc? Con không ly hôn nữa à?”

Điêu Ngọc Lan không dám tin, lập tức trợn trừng mắt: “Không được! Tuệ Lâm, chuyện này con phải nghe mẹ! Con không được mềm lòng! Giờ là lúc con phải chuyên tâm cho sự nghiệp, không thể để cho nó liên lụy con được!”

Trong mắt Điêu Ngọc Lan, con rể của bà ta nếu không phải con trai nhà giàu, thì ít nhất cũng phải trẻ tuổi đẹp trai.

Mà Giang Thần thì là cái thá gì? Cũng chỉ là một phế vật mà thôi!

“Mẹ, ban nãy mẹ cũng nghe rồi đó, mai là ngày gọi thầu của Vinh Đỉnh, con phải dốc toàn lực cho chuyện này, làm gì có tâm tư lo việc khác!”

Vương Tuệ Lâm bất lực mở miệng.

“Đúng đúng đúng! Vinh Đỉnh gọi thầu là chuyện lớn, không thể vì thằng vô dụng này mà làm lỡ được!”

Điêu Ngọc Lan vỗ ngực, quay ra lườm Giang Thần một cái rồi quay đi.

“Anh đến công ty thì bắt đầu từ việc thấp nhất đi, làm bảo vệ trước!”

Vương Tuệ Lâm lạnh lùng nói với Giang Thần: “Nhưng có điểm này, anh không được phép nói anh là... của tôi...”, Vương Tuệ Lâm không thể bật được chữ “chồng” ra khỏi miệng.

Sắc mặt cô vừa ngại vừa tức.

“Để tôi xem đã, mai tôi sẽ đi tìm việc, nếu không có thì sẽ đến chỗ cô!”

Giang Thần tùy ý đáp lại.

Thân phận cỡ anh sao có thể đi làm bảo vệ chứ?

Vương Tuệ Lâm chau mày, tưởng là Giang Thần chê công việc bảo vệ.

“Vậy tùy anh, hết việc rồi, anh đưa mẹ tôi về trước đi!”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play