“Nhiều, nhiều người quá…”

Cô há to miệng ngạc nhiên.

Lục Tư Thần vỗ nhẹ vào lưng cô, ôn tồn nói: “Ngoan, không sao đâu, Bella sẽ chăm sóc tốt cho em.” Nói xong, anh lại nhìn An Luân rồi nói tiếp: “Đưa cô ấy vào đi, nhất định phải giao tận tay cho Bella!”

“Vâng!”

An Luân gật đầu, sau đó mở cửa xe trước bước xuống.

Sau đó, anh mở cửa ghé sau ra, gọi: “Thiếu phu nhân, mời cô xuống xe. Tôi đưa cô vào hậu trường!”

“Lục Tư Thần…”

Cố Manh Manh lao vào vòng tay của người đàn ông.

Lục Tư Thần dở khóc dở cười: “Làm sao vậy, bé con?”

Có Manh Manh ngắng mặt lên khỏi vòng tay anh, nhìn anh một cách đáng thương và nói: “Anh sẽ luôn nhìn theo em, đúng không? Ý em là, lát nữa khi em đi catwalk, anh sẽ ở dưới sân khấu nhìn theo em đúng không?”

“Tất nhiên rồi!”

Lục Tư Thần gật đầu cười: “Làm sao có thể bỏ lỡ buổi biểu diễn đầu tay của bé con nhà chúng ta được?”

Có Manh Manh siết chặt vòng tay, ôm chặt eo anh.

Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, cười bất lực: “Vẫn còn rất căng thẳng?”

“Ứm ”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cuối cùng, cô thấp thỏm nói: “Em đột nhiên hối hận vì đã đồng ý với Bella…”

Lục Tư Thần nghe vậy liền không chút do dự trả lời: “Nếu em không muốn đi nữa, anh bây giờ sẽ nói với Bella.”

“Đừng!”

Có Manh Manh nhanh chóng ngắt lời anh.

Cô ngẳng đầu, ánh mắt kiên định.

“Tuy rằng trong lòng có chút hối hận, nhưng em không phải loại người nói lời không giữ lời!” Lúc này, cô không nhịn được nắm chặt hai tay, hai má phồng lên: “Em, em sẽ không lùi bước!”

Lục Tư Thần rất vui khi nghe cô nói như vậy.

“Ngoan!”

Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi nhỏ của cô.

Cố Manh Manh ngơ ngác nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì em đi?”

“Đi đi!”

Lục Tư Thần gật đầu.

Cố Manh Manh rời khỏi vòng tay anh, cuối cùng lưu luyến mà liếc nhìn anh một cái trước khi bước ra khỏi xe.

Tuy nhiên, ngay khi An Luân định đóng cửa xe, Cố Manh Manh đột nhiên cúi xuống nhìn người đàn ông trong xe và nói: “Lục Tư Thần, anh không động viên em sao?”

Lục Tư Thần ngắn ra giật mình, sau đó cười nói: “Ừm, bé con cố lên!”

“Ừm ừm!”

Có Manh Manh rất hài lòng mà gật đầu.

An Luân đóng cửa xe lại, nhìn Có Manh Manh: “Thiếu phu nhân, chúng ta có thể đi chưa?”

“Đi thôi.”

Có Manh Manh gật đầu.

An Luân dẫn đầu tiền về phía trước.

Cố Manh Manh đi theo anh, tò mò quan sát xung quanh.

Vì cô là người mẫu nên Cố Manh Manh không cần xếp hàng mà trực tiếp đi vào hội trường bằng cửa bên.

Vì vậy, cả quãng đường không mát nhiều thời gian lắm. An Luân nhanh chóng đưa cô đến trước cửa phòng chờ của Bella.

Anh dừng lại, mỉm cười: “Thiếu phu nhân, đến rồi.”

Cố Manh Manh liếc nhìn về phía cửa, gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh, An Luân!”

An Luân lắc đầu nói: “Hôm nay là lần đầu tiên thiếu phu nhân catwalk, bây giờ chắc hẳn rất căng thẳng?”

Anh không nói thì thôi. Cố Manh Manh vừa nghe thấy hai chữ “căng thẳng” thì ngay lập tức lại trở nên căng thẳng.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn An Luân bằng đôi mắt to đẹp.

An Luân nói: “Đúng, nếu căng thẳng thì có thể thử hít sâu!”

Có Manh Manh cười: “Đây là điều mà Lục Tư Thần đã dạy tôi.”

“Ừm, đây là một cách rất hay!” An Luân đáp, cuối cùng lại nói: “Thiếu phu nhân, chúc cô trình diễn thành công!”

“Cảm ơn!”

Có Manh Manh cười rạng rỡ với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play