*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có Manh Manh trừng anh.

Cô chu môi lên, bực bội nói: “Em đã bảo anh nhẹ chút.

Anh xem, anh nhìn miệng em này, giờ đau lắm, mai dậy chắc là sưng lên rồi!”

“Vậy sao?”

Lục Tư Thần nâng cằm, nhướng mày nói: “Nào, để anh xem!”

“Anh nhìn đi!”

Cố Manh Manh không nghĩ ngợi liền ngẳắng đầu lên.

Không ngờ, thứ chờ đón cô lại là nụ hôn của người đàn ông.

“ƯmI”

Có Manh Manh giãy dụa.

Lục Tư Thần thuận thế lật người đè cô xuống bên dưới.

Sự kinh hoàng hiện lên trong mắt Có Manh Manh.

Lục Tư Thần chỉ khẽ hôn chụt lên cái môi nhỏ của cô, cười nói: “Đừng lo, đêm nay anh sẽ không làm nữa.”

Nghe vậy, Cố Manh Manh mới thả lỏng dây thần kinh.

Cô than thở: “Lần nào anh cũng như vậy, lúc đầu đã nói là nhẹ thôi, kết quả là… kết quả…”

“Kết quả thế nào?”

Lục Tư Thần gặng hỏi.

Cố Manh Manh cắn môi: “Dù sao thì anh là kẻ xấu nhất!

Xấu nhát, xáu nhát!”

Lục Tư Thần không nhịn được cười.

“Đúng là cô nhóc ngốc nghếch!”



“Không thèm!”

Cô từ chối không chút do dự.

Cô không ngốc. Lần trước vì tắm cùng anh, kết quả ngày đó cô nhìn mình trong gương. Cái dáng vẻ đó… cô không dám nhớ lại!

“Được được, anh đi tắm trước. Đừng ngủ quên. Lát nữa anh xả nước cho em ngâm mình lát.” Lục Tư Thần Đình vỗ đầu cô qua chăn nói: “Nghe rõ chưa?”

“Biết rồi…”

Cố Manh Manh trả lời.

Lục Tư Thần nhìn bóng nhỏ trên giường lớn cười bất lực rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, từ bên trong vọng ra tiếng nước.

Cái đầu nhỏ của Có Manh Manh ngóc ra khỏi giường, đôi mắt lớn xinh đẹp đảo quanh.

Cuối cùng, ánh mắt cô lại rơi ra ngoài cửa sổ.

Cô đầu tiên là ngắn ra, sau đó kêu lên: “Trời ơi, vừa rồi chúng ta không kéo rèm cửa lại sao?”

Thực tế là dãy phòng của họ nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, không có tầng nào cao hơn khách sạn này gần đó.

Do đó, không phải lo lắng về việc bị nhìn trộm.

Tuy nhiên, một cô gái nhỏ nào đó lại không nghĩ vậy. Cô lại trốn lại trong chăn, xáu hỗ mà muốn đào cái lỗ mà chui xuống.

Ngày hôm sau, Cố Manh Manh bắt đầu tham gia cuộc thi.

Trên đường đi, cô lo lắng đến mức không có tâm trạng ăn sáng. Nếu Lục Tư Thần không đích thân ép cô ăn sandwich, cô gái nhỏ này thậm chí không định uống miếng nước nào.

Về điểm này, Lục Tư Thần hận rèn sắt không thành thép.

“Chỉ là một buổi đi catwalk thôi mà, em có cần căng thẳng vậy không?”

Anh chau mày nói.

Cố Manh Manh xị mặt, vô cùng chán nản: “Em cũng đâu muốn căng thẳng. Nhưng, nhưng em không thể kiềm chế được. Lục Tư Thần, dạy em đi, làm sao mới có thể không căng thẳng?”

Lục Tư Thần nhìn cô nói: “Hít sâu! Ừ, chính là như vậy, hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra… Èm, em thấy thế nào?”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Cô chu môi: “Em vẫn cảm thấy căng thẳng.”

Lục Tư Thần nói: “Vậy thì hít thở thêm máy hơi.”

“Ohl”

Có Manh Manh gật đầu, tiếp tục hít thở sâu.

Chẳng máy chốc, xe đã dừng lại trước cổng địa điểm thi đâu.

Cố Manh Manh nhìn đám đông bên ngoài, mặt cô tái đi ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play