*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có Manh Manh vùng vẫy, đỏ mặt nói: “Để em xuống, em có thể tự đi được.”
“Đừng động!”
Lục Tư Thần nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Không thoải mái thì ngoan ngoãn chút.”
Cố Manh Manh sầu não nhìn anh.
Ting!
Đúng lúc này, thang máy mở ra.
Lục Tư Thần ôm cô đi ra khỏi thang máy, sau khi vào phòng liền đặt cô lên giường lớn.
Cố Manh Manh nhìn quanh, thấy rằng đồ trang trí trong căn phòng này rất sang trọng.
“Muốn uống nước không?”
Giọng của Lục Tư Thần vang lên bên tai.
Cố Manh Manh thu lại ánh mắt và gật đầu: “Muốn…”
Sau đó, Lục Tư Thần rót nước ấm tới, đỡ cô dậy, để cô dựa vào lồng ngực mình, vừa cẩn thận vừa cho cô uống nước, vừa nói: “Em còn cảm thấy chóng mặt không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Sau khi cho cô uống nước xong, Lục Tư Thần đặt bàn tay to của mình lên trán cô.
Cố Manh Manh chớp mắt và nói: “Lục Tư Thần, bây giờ chúng ta đang ở Milan à?”
Lục Tư Thần “ừm” nói: “Có đói bụng không?”
Cố Manh Manh nghe vậy không khỏi sờ bụng, đáng thương nói: “Đói, đói quá, đói quá…”
“Cô nhóc ngốc nghếch!”
Lục Tư Thần vén tóc mái trên trán cô.
Chỉ là lúc này, Cố Manh Manh đã bị thu hút bởi cảnh đêm đẹp mê hồn bên ngoài cửa sổ.
Căn phòng họ ở nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, bên ngoài cửa sổ có góc 270 độ hình vòng cung, ngắm được gần hết cảnh đêm của thành phố Milan. Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ bắt đầu tỏa sáng. Toàn bộ thành phố rực rỡ sắc màu, đẹp đến nghẹt thở.
Có Manh Manh không khỏi thốt lên: “Đẹp quá…”
Tuy nhiên, Lục Tư Thần hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức.
Anh nhét cô vào trong chăn, giọng điệu cứng nhắc: “Trước tiên nghỉ ngơi đi, phong cảnh thì sau này từ từ ngắm.”
Cố Manh Manh thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, nhìn anh một cách đáng thương, nói: “Vậy em có thể chụp một bức ảnh và đăng nó lên trang cá nhân được không?”
“Hửm?”
“Nhưng…”
Có Manh Manh định nói gì đó.
Lúc này, giọng nói của thư ký từ bên ngoài truyền đến: “Lục tổng…”
Lục Tư Thần từ trên giường đứng lên, nghiêm túc nhìn Có manh nói: “Không được xuống giường, ngoan ngoãn nằm đó cho anh, nghe rõ chưa?”
“Biết rồi…”
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần liếc nhìn cô lần cuối rồi bước ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, phản ứng đầu tiên của Có Manh Manh là lấy điện thoại di động của mình ra. Tuy nhiên, cô đột nhiên nhớ ra điện thoại hình như để trong túi xách của cô.
Nếu muốn lấy điện thoại thì cô phải rời khỏi giường đẻ lấy túi…
Nhưng…
Căn bản không cho cô có thời gian suy nghĩ nhiều, Lục Tư: Thần đã quay trở lại.
Tháy vậy, Có Manh Manh nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Manh Manh, để bác sĩ khám thử!”
Giọng của Lục Tư Thần vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT