Cố Manh Manh chau mày, vẫn đang vật lộn với chuyện chảy nước miếng khi ngủ của mình.
Lục Tư Thần gọi tiếp viên đến, gọi một ly nước ấm và salad trái cây.
Cố Manh Manh chụm miệng, rất phiền muộn: “Anh ôm em lên máy bay như vậy, vậy không phải là sẽ có rất nhiều người nhìn thấy em chảy nước miếng khi đang ngủ sao?”
Lục Tư Thần nhìn cô nói: “Đây không phải là chuyện mất mặt gì cả.”
“Ai nói không mắt mặt chứ?” Cố Manh Manh mở to mắt kêu lên: “Thật sự là mắt mặt chết đi được, được không hả?”
Lục Tư Thần bắt lực.
Anh chỉ đành giải thích: “Yên tâm, không ai thấy em chảy nước miếng đâu.”
Có Manh Manh cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Lúc này, tiếp viên đã mang nước ấm và salad hoa quả qua.
Lục Tư Thần nói: “Uống nước trước.”
ON Cố Manh Manh gật đầu, từ từ cầm cốc nước lên.
Một lúc sau, cô lại lén sáp lại gần người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: “Lục Tư Thần, anh nói thật sao?”
“Hữm?”
Lục Tư Thần khó hiểu.
Cố Manh Manh nói: “Thực sự không ai thấy em chảy nước miếng sao?”
Lục Tư Thần thở dài: “Đúng vậy, không có ai khác ngoài anh.”
Có Manh Manh quan sát kỹ biểu hiện của anh. Sau khi xác nhận rằng anh không nói dối thì cô thở phào nhẹ nhõm.
Khi đến Milan, mưa phùn khiến cả thành phố hiện lên một vẻ đẹp mơ hồ,hơi thở của thời trang và lịch sử trộn lẫn vào nhâu ập đến.
Tuy nhiên, Cố Manh Manh không có cơ hội để thưởng thức những điều này.
Cô hơi say máy bay, cả người choáng váng, sau khi xuống máy bay, cô ngồi xe đến thẳng khách sạn cùng Lục Tư Thân.
“Bé con.”
Lục Tư Thần ôm cô, trong mắt tràn đầy sự xót thương: “Rất khó chịu sao?”
TM Cố Manh Manh hừ giọng, cái đầu bé nhỏ của cô khẽ gục trên vai anh.
Lục Tư Thần vỗ nhẹ vào lưng cô một cái, ôn nhu nói: “Ngoan, chúng ta sắp tới khách sạn rồi. Em cố gắng thêm chút nữa là được.”