*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc cô vội vàng tới bệnh viện, Tô Mẫn Mẫn đang ngồi trên giường bệnh ăn táo. Lục Tiểu Tứ ngồi trên ghế bên cạnh, vẻ mặt rất buồn.
“Mẫn Mẫn…”
Cố Manh Manh bước đến nói: “Cậu ổn chứ?”
Tô Mẫn Mẫn nghe thấy giọng nói, không khỏi ngắng đầu lên, nhe răng cười nói: “Đến rồi à…”
Có Manh Manh gật đầu.
Cô đứng bên giường bệnh, đầu tiên là liếc nhìn Lục Tiểu Tứ, sau đó lại nhìn cô ấy, trong mắt đầy khó hiểu.
Tô Mẫn Mẫn nhún vai trả lời: “Đây chỉ là việc ngoài ý muốn.”
“Mẫn Mẫn…”
Vừa nói xong, giọng nói của Lục Tiểu Tứ truyền đến, tràn đầy hối hận: “Xin lỗi, anh không biết em mang thai, nếu không anh…”
“Này, dừng lại!”
Tô Mẫn Mẫn ngắt lời anh, chỉ vào Cố Manh Manh lễ- cạnh nói tiếp: “Còn có người ở đây đấy, chú ý lời nói!”
Lục Tiểu Tứ mắp máy môi dưới, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
“Anh ra ngoài để hút một điều thuốc.”
Anh đứng dậy khỏi ghế.
Tô Mẫn Mẫn khua khua móng vuốt, nói: “Đi đi. À đúng rồi.
Em muốn ăn tiểu long bao, anh lát nữa nhớ mua về sau cho em một ít!”
Lục Tiểu Tứ “ừm” một tiếng rồi quay người bước ra ngoài.
Cố Manh Manh nhìn theo bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy.
đầy đau thương và suy sụp.
Lúc này, giọng nói của Tô Mẫn Mẫn truyền đến: “Anh ấy rất thích trẻ con, chuyện này khiến anh ấy rất buồn.”
Cố Manh Manh quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Tô Mẫn Mẫn.
Tô Mẫn Mẫn chớp chớp mắt nói: “Cậu bộ dáng như thế nào? Ôi chao, không nghĩ tới. Ta lần này thực kinh ngạc.
Ta lúc đó sửng sót!”
“Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh hỏi.
“Đừng nói bậy!”
Cố Manh Manh vội vàng nói: “Cái gì mà chết hay không.
Cậu đừng nói những điều tồi tệ này.”
Tô Mẫn Mẫn cười nói: “Sao hôm nay cậu nói chuyện như người lớn vậy?”
Cố Manh Manh đảo mắt.
Tô Mẫn Mẫn vỗ vỗ giường nói: “Đừng đứng nữa. Tới đây ngôi.”
Cố Manh Manh ngồi xuống, quan tâm nhìn cô rồi nói tiếp: “Mẫn Mẫn, cậu thực sự ổn chứ?”
“Có gì đâu!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu.
Cô dừng lại, nói thêm: “Ngoại trừ lúc đầu rất đau, bây giờ không có chuyện gì nữa. Haiz, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, còn hơi đói… chết tiệt, Lục Tiểu Tứ sao còn chưa về vậy.
Đúng là muốn tớ đói chết à!”
Cố Manh Manh: “…”
Tô Mẫn Mẫn lại nhìn cô cười: “Đừng để bụng nhé. Tớ là như vậy đấy. Không chịu đói được. Chỉ cần cảm thấy đói là muốn chửi bới. Nhưng nói thật, tớ rất đói. Bây giờ tớ cảm thấy nói chuyện cũng mệt nữa… “
Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức từ trên giường đứng dậy nói: “Cậu muốn ăn gì, tớ mua cho cậu!”
Tô Mẫn Mẫn đắc ý cười: “Tớ biết cậu sẽ nói như vậy!”
Cố Manh Manh lườm cô: “Mau nói đi trước khi tớ đồi ý!”
Tô Mẫn Mẫn đang định nói thì cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Lục Tiểu Tứ bước vào, trên tay cầm tiểu long bao cùng sữa đậu nành thơm phức.
“AI”
Tô Mẫn Mẫn hưng phần, vội nói: “Nhanh lên, nhanh lên, em sắp chết đói rồi!”
Lục Tiểu Tứ không nói gì, đem đồ ăn đặt lên trên bàn, sau đó mở ra từng cái từng cái, cẩn thận đưa cho Tô Mẫn Mẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT