*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Manh Manh nhìn anh không chớp mắt nói: “Vậy nghĩa là, thực ra Lục Tiểu Tứ thật lòng thích Mẫn Mẫn, đúng không?”
Lục Tư Thần vén tóc mái cho cô, cười nói: “Không tôi, cũng không ngốc lắm!”
Tuy nhiên, Cố Manh Manh cười không nỗi.
“Vậy thì hơi gay go rồi!”
Cô lắm bẩm.
Lục Tư Thần nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Manh Manh, em đang giấu anh chuyện gì hả?”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngạc nhiên nhìn anh, phủ nhận: “Không, không có!”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm.
Cố Manh Manh cười xuề, nói: “Em chỉ là hơi tò mò, vì vậy.
mới muốn buôn chuyện với anh một chút thôi. Bây giờ không có chuyện gì nữa rồi. Anh xem TV tiếp đi. Em lên lầu lấy điện thoại.”
Lục Tư Thần không nói gì, buông tay ra.
Cố Manh Manh đang thì thầm với Tô Mẫn Mẫn. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tô Mẫn Mẫn đã than thở: “Đồ không có lương tâm. Tối thế này rồi mới nhớ gọi điện cho tớ. Đúng là thương cậu vô ích mà!”
Cố Manh Manh lườm cô, nói: “Bà chị, phiền chị kiểm tra nhật ký cuộc gọi. Hôm nay tớ đã gọi cho cậu gần 10 cuộc mà cậu không hề bắt máy. Hơn nữa cũng không gọi lại cho tớ. Tớ hỏi cậu. Lúc nãy cậu rốt cuộc làm cái gì thế hả?”
“Uh, cái này…”
Tô Mẫn Mẫn cười lúng túng.
Có Manh Manh hừ giọng: “Rốt cuộc là ai không có lương tâm?”
Tô Mẫn Mẫn bắt đầu khóc lóc: “Không phải tớ không có lương tâm. Bạn ơi, là Lục Tiểu Tứ không có lương tâm.
Hôm nay, bọn tớ vừa về đến nhà, anh ấy cứ kéo tớ làm chuyện đó. Cậu có biết bây giờ tớ mệt mỏi như thế nào không? Tớ thậm chí không còn có sức để ăn. Vừa rồi còn là anh ất đút tớ ăn nữa. Hắn chính là tên cầm thú! Không đúng, không bằng cầm thú!”
“Hai người đã làm gì?”
Có Manh Manh hỏi theo phản xạ.
Cố Manh Manh đột nhiên hiểu ra, nói: “À, tớ hiểu rồi… Uh, nhưng, bây giờ cậu có thể làm sao? Lần trước tớ tưởng tớ có thai nên đã lên mạng tìm thông tin liên quan. Người ta nói rằng thời kỳ mang thai không thể làm chuyện đó… Cậu có sao không?”
Tô Mẫn Mẫn hừ giọng: “Tớ còn mong cho xảy ra chuyện đấy. Nhưng vấn đề là, bây giờ chị đây không có việc gì cả.
Chỉ là phía dưới hơi khó chịu. Cậu nói làm sao bây giờ?”
Cố Manh Manh khóe miệng giật giật: “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu. Cậu có thể nghiêm túc hơn được không?”
Tô Mẫn Mẫn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không được.
Tớ đã cân nhắc kỹ rồi. Trong thời gian ngắn tớ phải xử lý quả bom hẹn giờ này càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!”
“Sẽ có chuyện gì?”
Cố Manh Manh khôgn hiểu hỏi.
Tô Mẫn Mẫn tháp giọng nói: “Có thể tớ sẽ bị ép hôn vì có thai!”
“Hà?”
Cố Manh Manh giật mình.
Nói thật, việc này cô không hè thấy có gì không tốt cả.
Lúc này, trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói của Lục Tiểu Tứ, giống như đang hỏi Tô Mẫn Mẫn đang nói chuyện điện thoại cùng ai.
Tô Mẫn Mẫn trả lời: “À, là Manh Manh.”
Lục Tiểu Tứ nói một câu gì đó, sau đó giọng nói của Tô Mẫn Mẫn Mẫn vang lên: “Manh Manh, hôm nay hai chúng ta nói đến đây thôi. À, cái đó, khi nào rảnh thì nhớ gọi cho tớ nhé, chúng ta cùng nhau đi mua sắm!”
Cố Manh Manh gật đầu, trả lời: “Được, tớ biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Cố Manh Manh rút sạc, cầm điện thoại xuống lầu.
Ngày hôm sau, Cố Manh Manh vừa ăn sáng xong, không ngờ lại nhận được một tin nhắn.
Tô Mẫn Mẫn bị sẩy thai!