*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cái gì?”
Cố Manh Manh mở to mắt.
Cô tỏ vẻ vô cùng khó tin: “Hai, hai người là bị ép buộc? Ôi, không phải chứ. Theo như cảm nhận của mình về Lục Tiểu Tứ. Anh ta không giống kiểu người nghe lời người khác mà. Hơn nữa loại chuyện đó… Nếu không phải tự nguyện thì ai có thể ép được hai cậu chứ?”
Tô Mẫn Mẫn nghiêng đầu, chau mày suy nghĩ một chút.
Sau đó, cô trả lời: “À, lúc trước tớ có chút cảm giác với Tiểu Tứ. Chỉ là cũng chỉ là có cảm giác mà thôi, không có nghĩa là tớ yêu anh ta. Còn về Tiểu Tứ ấy mà, tớ thấy anh ta cũng có chút cảm giác với mình. Còn về những chuyện khác…”
“Tớ nghĩ Lục Tiểu Tứ là thật lòng thích cậu!”
Cố Manh Manh đột nhiên nói.
“Vậy sao?”
Tô Mẫn Mẫn nhướng mày, liếc cô một cái, nói: “Cậu nhìn ra từ đâu?”
Cố Manh Manh trả lời: “Chuyện này rất đơn giản. Từ cách cư xử thường ngày có thể nhìn ra được. Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Mỗi lần hai người ở bên nhau, anh ấy đều rất nhẫn nại và bao dung cậu!”
“Vậy sao?”
Tô Mẫn Mẫn sờ sờ cằm.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tớ thật sự chưa từng phát hiện ra. Tên đó có tính kiên nhẫn? Tớ vẫn là lần đầu nghe thấy đấy!”
Cố Manh Manh thở dài nói: “Chỉ với cái miệng mồm mép này của cậu, nếu không có kiên nhẫn thì ai có thể chịu được?”
“Hahahaha…”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy thì đột nhiên bật cười.
Cô vội nói: “Vậy sao? Điều này chứng tỏ tớ rất biết cách nói!”
Cố Manh Manh cạn lời.
Cô thở dài nói: “Cậu là nói càn. Toàn là nói những thứ vớ vẫn thôi!” Một lúc sau, cô lại nói: “Nếu là Lục Tư Thần, anh ấy đã bảo tớ câm miệng từ lâu rồi.”
“Ói ối, anh hai hung dữ với cậu vậy sao?”
Tô Mẫn Mẫn trừng lớn mắt.
“Đúng thế…”
Cố Manh Manh bĩu môi.
“Haiz…” Tô Mẫn Mẫn thở dài một hơi, giơ tay vỗ vỗ bả vai của cô, nói tiếp: “Manh Manh, vắt vả cho cậu rồi!”
Cố Manh Manh: “…”
Tô Mẫn Mẫn tỏ vẻ sầu não: “Vậy tớ rốt cuộc nên làm sao.
bây giờ?”
Cố Manh Manh nói: “Còn có thể làm sao chứ. Đương nhiên là nên làm sao thì làm vậy rồi!”
“Ví dự?”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô.
Cố Manh Manh trả lời: “Kết hôn thôi!”
Tô Mẫn tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Cậu nói lại lần nữa?”
Cố Manh Manh lườm cô ấy, nói: “Hiện tại cậu đã mang thai rồi. Nếu Lục Tiểu Tứ còn là người thì anh ấy phải cưới cậu. Nếu không, cậu sẽ làm mẹ đơn thân đấy! Sau này con còn không có hộ khẩu!”
“Nhưng!”
Tô Mẫn Mẫn mở miệng nói: “Hiện tại có hai vấn đề máu chốt nhất!”
“Là gì?”
Có Manh Manh không hiểu nhìn cô ấy.
“Đúng vậy!”
Tô Mẫn Mẫn gật đầu.
Cố Manh Manh chau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cậu mang thai, Tiểu Tứ có biết không?”
Vẻ mặt của Tô Mẫn Mẫn rất khoa trương: “Đùa à. Tớ làm sao có thể để cho anh ấy biết? Nếu như anh ấy mà biết rồi thì xong đời. Tuyệt đối sẽ bắt mình sinh đứa nhỏ ra. Không không không. Tuyệt đối không được để anh áy biết!”
“Vậy thì cậu muốn thế nào?”
Cố Manh Manh nhìn cô.
Tô Mẫn Mẫn đáp: “Đương nhiên xử lý đứa bé này trong im lặng rồi!”
Cố Manh Manh: Tô Mẫn Mẫn đột nhiên nắm lấy tay của Có Manh Manh và nói: “Manh Manh, bây giờ cậu đã biết chuyện, vậy cậu nhất định phải giúp tớ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT